Hứa Trúc Linh mở chiếc xe bốc khói ra, gian nan đứng trước cổng nông trường.

Chủ nông trường nhìn thấy Phó Minh Tước mặc trang phục quân đội nên không dám ngăn cản, tranh thủ thời gian sắp xếp.

phòng và cho mời bác sĩ tới.

€ó lẽ bây giờ trong Hoàng cung đang rất rối loạn, cũng không rảnh để bận tâm đến chuyện hai người này đã ra cung.

Hôn lễ vẫn tiếp tục diễn ra, có lẽ Lucia cũng muốn chờ hôn lễ kết thúc mới có thể nhín thời gian đến hỏi thăm kết quả Cho nên Hứa Trúc Linh cũng không sợ bị bại lộ, hiện nay việc quan trọng nhất chính là cứu Phó Minh Tước.

Bác sĩ nhanh chóng chạy đến, cởi quần áo anh ta ra, thấy vết thương trên ngực kéo dài tới gần bả vai.

Đạn găm sâu vào thịt, máu tươi ào ào tuôn ra.

Bởi vì đồ lính có màu đỏ sậm cho nên lúc trước khó lòng phân biệt ra, chỉ là trong không khí ngập tràn mùi tanh của máu tươi.

Hứa Trúc Linh thấy bác sĩ rầu rĩ mặt ủ mày chau, tim đau đớn như bị một bàn tay vô hình nằm chặt lại, bắt đầu không thở nổi “Sao rồi? Anh ấy không sao đâu đúng không?”

“Lực bản của loại súng bản tỉa này quá mạnh, một phát súng xuyên qua và găm vào da thịt, mất máu quá nhiều, mà giờ đã qua thời gian tốt nhất để cứu chữa rồi. Tôi… Tôi cũng chỉ có thể làm hết sức mình mà thôi”

“Ông… Ông hãy mau cứu anh ấy, chắc chắn anh ấy sẽ không sao đâu”

Cô và Phó Minh Tước chưa được đón tết, khoảng thời gian ở trong khu Kettering kia, nếu như không có anh ta, có lẽ cuộc sống của cô cũng không khá hơn chút nào.

Cô không quan tâm là anh ta đối xử với người khác như thế nào, cô chỉ biết Phó Minh tước nể mặt chị nên vẫn luôn ưu ái cô.

Mà cô nghĩ, chị mình cũng yêu người đàn ông này, từ việc anh ta yêu quý Dao Dao là có thể thấy được, chắc chn anh ta không phải là một người tốt, nhưng có thế khẳng định rằng anh ta là một người chồng tốt, một người cha giỏi.

Cô muốn anh ta sống, không muốn trơ mắt nhìn tính mạng của anh ta dần dần trôi đi.

Cô đã từng chứng kiến cái chết của Thẩm Thanh, cảm xúc tuyệt vọng lúc đó rất khó nói thành lời, cô không muốn phải trải qua lần nữa.

Bác sĩ cần gắp đạn, nhưng không có ai trợ giúp.

Ông ta chỉ coi đó là một vết thương nhỏ nên không mang theo nhiều dụng cụ, cũng không đưa theo người phụ giúp.

Vào lúc khó khăn nhất, ông ta nhìn về phía Hứa Trúc Linh “Cô… Có thể làm trợ thủ cho tôi không?

Mấy người kia già rồi, cầm kẹp không ổn định”

Trong nông trường có một đôi vợ chồng già, việc trông cậy vào họ đúng là không thực tế.

Mặc dù cô chưa từng học y hay lý thuyết về y học, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể lấy ngựa chết làm ngựa sống.

Cô nghiêm túc gật đầu, cảm thấy bả vai tru nặng.

Bác sĩ bắt đầu sát khuẩn, hơ dao trên lửa nóng, cẩn thận cắt vào thịt, sau đó gỡ đạn ra khỏi lỗ máu.

Lượng thuốc tê không đủ cho người bệnh dùng, cô thấy mặc dù trong cơn hôn mê nhưng Phó Minh Tước vẫn nhíu chặt chân mày, đau đớn cản chặt răng Trái tim cô khẽ run lên, tay cũng theo đó mà rung bần bật.

“Cố gắng chống đỡ, tôi phải gắp đạn”

Bác sĩ nghiêm túc nói.

Bây giờ việc cứu người quan trọng hơn, không phải đang đùa giốn.

Hứa Trúc Linh hít sâu một hơi, tập trung tỉnh thần, hết sức chăm chú.

Cô còn phải lau mồ hôi cho bác sĩ, miễn cho mồ hôi nhỏ giọt xuống vết thương Đạn găm vào sâu trong thịt tận bốn đến năm xen-ti-mét, lúc lấy ra hơi khó khăn.

Thời gian trôi qua, khuôn mặt đau đớn của Phó Minh Tước ngày càng trở nên căng cứng.

Hứa Trúc Linh cảm thấy anh ta có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào.

“Xong rồi!”

Bác sĩ vui vẻ nói, rốt cuộc thì ông ta cũng đã gắp được viên đạn ra, thả vào chiếc mâm bên cạnh.

Hứa Trúc Linh còn chưa kịp thả lỏng, không ngờ người đàn ông đang nãm trên giường đột nhiên bật dậy và bóp cổ cô.

Động tác anh ta nhanh như tia chớp, chỉ trong nháy mắt đã đã đè cô lên ván giường.

“Cô muốn giết tôi à?”

Anh ta hung ác nói, bởi vì mất quá nhiều máu cho nên hơi thở đồn dập, cơ thể cũng lung lay sắp đổ.

Nhưng lòng bàn tay lại tràn đầy sức mạnh, ngón tay hơi bóp lại như muốn giết chết cô ngay.

“Khu khụ..”

Cô cũng không kịp giải thích, bởi vì chính cô còn không thể hít thở cho nên ho khan dữ dội, khuôn mặt đỏ lên.

Lúc đầu cô không thể nào giải thích cho mình, cũng may bác sĩ kịp phản ứng, vội vàng nói: “Cậu này đừng vì xúc động mà giết chết người tốt, cô ấy đang cứu cậu đấy, nấy giờ vẫn luôn đứng một bên để giúp tôi đấy!”

“Cứu tôi sao?”

Phó Minh Tước nghe nói như thế, khuôn mặt bỗng trở nên hoảng hốt, cơ thể đột nhiên mềm nhũn, cứ vậy ngã xuống.

Làm sao cơ thể bé nhỏ của Hứa Trúc Linh có thể chịu được, suýt nữa bị nện cho choáng váng.

Phó Minh Tước vô cùng suy yếu nói: “Tôi không còn chút sức nào, vừa rồi… Thật sự xin lỗi”

“Anh đang đùa tôi đấy à? Thế sức lực anh dùng để bóp cổ tôi đâu?” Hứa Trúc Linh thở hồng hộc nói.

“Vừa rồi là do phản xạ có điều kiện, bây giờ… Mới là phản ứng bình thường của tôi”

Khi rơi vào những tình huống nguy hiểm con người có thể có những hành vi quá khích.

Cuối cùng dưới sự trợ giúp của bác sĩ, anh ta đã có thể nằm ngửa ra.

Lúc đầu vết thương đã ngừng chảy máu, nay bị hành hạ như thế thì lại chảy ra.

Bác sĩ cần khâu lại, ngăn cản vết thương nứt ra chảy máu.

Nếu lại chảy ra nữa, thế thì cái mạng nhỏ này khó giữ rồi Nhưng mà… Không có thuốc gây tê.

Sự đau đớn khi rạch vết thương ra để khâu lại không phải thứ mà người bình thường có thể nhịn được.

Bác sĩ lộ vẻ khó xử: “Chỗ tôi không có thuốc mê, có thể tiếp theo sẽ đau lắm, cậu phải cố gắng chịu đựng một chút, đây là cách duy nhất có thể cứu cậu”

Phó Minh Tước nghe nói như thế thì gật gật đầu, không nói gì thêm.

Bác sĩ bắt đầu lấy kim khâu lại.

Thì ra việc khâu vết thương trong y tế cũng không khác may quần áo là bao, xe chỉ luồn kim, sau đó đâm vào từng mũi một.

Khuôn mặt của Phó Minh Tước càng thêm khó coi, đôi môi mỏng tái nhợt không chút màu máu đang mím chặt, sắc bén tạo thành một đường thẳng lạnh lùng.

Cô không ngờ Phó Minh Tước có thể chịu đựng như thế, đến giờ mà hơi thở vẫn không đổi, đau cũng không rên một tiếng.

Cô chỉ từng gặp được một người như thế.

Đó chính là Cố Thành Trung, đương nhiên không phải cô chưa từng gặp được người khác như vậy.

Nhưng có thế chịu được đến mức này thì đã không phải nhân vật bình thường nữa rồi.

Rốt cuộc Hứa Trúc Linh cũng hiểu rõ vì sao mình không đảm đương nổi trọng trách lớn, bởi vì cô sợ đau, sợ đau muốn chết Sống trên đời không ai không sợ đau, chỉ là bọn họ đã quen nhãn nhịn, dù đau cũng sẽ không kêu rên, làm những hành vi như để lộ sự yếu đuối của mình.

Bọn họ không cho phép mình yếu ớt, nhưng càng là như thế thì càng khiến người khác đau lòng.

Chắc chắn lúc này Phó Minh Tước không hề dễ chịu, phải nghĩ cách để chuyển sự chú ý của anh ta đi!

Con mắt Hứa Trúc Linh xoay tròn, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, nói: “Cái kia… Vì sao anh lại trộm áo cưới của Nữ hoàng vậy? Anh tự dấn thân vào nguy hiểm, biến mình thành dáng vẻ như thế này chỉ vì một bộ áo cưới, anh không điên đấy chứ?”

Hứa Trúc Linh chủ động nói chuyện với anh ta, để anh ta rút sạch thời gian ra mà suy nghĩ, tạm thời quên đi đau đớn trên người Dù sao… Chuyện này cũng liên lụy đến người mình thương nhất.

“Ngọc Diệp thích”

“Chị ư?”

Phó Minh Tước nhẹ nhàng gật đầu, đáy mắt để lộ sự dịu dàng hiếm khi có được.

Cô quen anh ta lâu như vậy rồi, còn chưa bao giờ được thấy biểu cảm dịu dàng như vậy đâu đấy. “Lúc chị cô còn sống, chúng tôi đã tới London, vừa hay trúng dịp lễ lớn trong Hoàng cung, lúc đó Hoàng hậu mặc bộ váy này. Sau khi Ngọc Diệp nhìn thấy thì không rời mắt được, em ấy nói rất đẹp, cô dâu nào cũng đều chờ mong bộ áo cưới lộng lẫy như vậy cả. Tôi đã nhớ kỹ những lời này, định đợi lúc nào chúng tôi kết hôn sẽ trộm lấy ra, nhưng trong Hoàng Cung được canh phòng rất nghiêm ngặt, áo cưới lại được bảo quản trong kho báu vật. Tôi vốn đã lên kế hoạch thật hoàn hảo, chờ lúc nó được mang ra sửa chữa hàng năm thì trộm đi, thế nhưng… Chị của cô lại gặp chuyện. Em ấy sinh được bé Dao, còn mình.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play