Cố Thiện Linh nghe được lời này, trái tim của anh ấy như là bị một bàn tay khổng lồ vô hình một con vô hình gắt gao bóp chặt, khiến anh khó có thể hô hấp.

Anh ấy kinh ngạc nhìn Josh, bọn họ vẫn luôn ở những địa vị bình đẳng với nhau, Josh thực sự làm vậy, thực sự để anh ấy đi tìm hạnh phúc thực sự của mình trong thái độ khẩn cầu vô cùng khiêm tốn của anh.

Trong lòng Cố Thiệu Linh có chút run rẩy, đem anh ôm gắt gao vào trong lòng ngực như sợ anh chạy đi mất.

“Josh… Em không biết nên làm gì với anh cho phải nữa?”

Giọng nói anh ấy khàn khàn và chua xót, mang theo những tiếng nói không rõ hơi thở.

Nỗi đau lớn nhất trong cuộc đời của Cô.

Thiện Linh chính là gặp được hai người mình yêu, hai tình cảm chân tình.

Nhưng anh ấy lại không có biện pháp một phân thành hai, anh không thể có được cả hai.

Anh ấy phải quyết định chọn một trong hai.

Anh ấy sớm đã tuyển được một người bạn đời tương lai rất tốt, nhưng đối với người còn lại sẽ là áy náy cả đời.

Nhưng mà hiện giờ, sự áy náy ấy trong lòng anh được phóng đại ngày một lớn vô cùng.

Đúng lúc này, điện thoại của Cố Thiện Linh vang lên.

Anh ấy tách.Josh ra, trầm giọng nói sẽ tìm được phương pháp giải quyết, không cần nói câu này với tôi lần thứ hai”

Sau đó, anh ấy trả lời lại đầu dây bên kia.

Hóa ra đó là cuộc điện thoại do Ôn Mạc Ngôn gọi tới “Có rảnh sao? Chúng ta nên nói một chút, chị tôi có chút lời nói muốn tôi chuyển cáo cho anh”

Thái độ của Ôn Mạc Ngôn không mấy thiện cảm.

“Được, địa điểm do anh quyết định”

Cố Thiện Linh cũng muốn biết một chút về tình hình hiện tại của Ôn Thanh Hoàn.

Ngay sau đó, hai người gặp nhau trong quán cà phê đã định.

Ôn Mạc Ngôn thấy anh ấy tới, vô thanh vô tức mà siết chặt tay của Cố Thiện Linh.

Josh ở trên xe, không có đi cùng anh ấy.

“Thanh Hoàn… Hiện tại như thế nào?”

“Trong mắt anh còn có chị của tôi nữa à?”

Ôn Mạc Ngôn câu môi, cười lạnh nói.

Đôi mắt phượng dài hơi hơi nhíu lại, sâu trong ánh mắt ấy như đang chứa tảng băng lạnh.

Đương nhiên là do chính anh ấy khơi màu mọi chuyện trước, chọc giận trúng trụ cột nhà họ Ôn, kết hôn rồi có con, anh ấy hoặc ít hoặc nhiều cũng phải thay đổi một chút.

Càng máu lạnh và tàn nhân hơn, phán đoán một cách dứt khoát.

Đối với nhân tình… Cũng đạm nhiên rất nhiều.

Anh ta cái gì đều cũng không quá quan tâm hay muốn quản chuyện gì, chỉ luôn nghĩ làm thế nào để bảo vệ được người nhà của mình tốt nhất.

Trong lòng có một mảnh trống rỗng, giống như… Có một cô gái đang cần anh che nhất lúc này, nhưng chính là anh lại đánh mất cô ấy.

Ôn Mạc Ngôn sớm đã mạnh mẽ hơn nhiều, không còn là người ôn nhu như ngọc nữa rồi.

“Xin lỗi… tôi đã gặp Josh, tình cảm của tôi đối với Thanh Hoàn sớm đã không còn là tình yêu nữa, nhưng cô ấy vĩnh viễn là người nhà của tôi”

“Anh đừng có nói mấy lời đầy thanh cao này của anh với tôi nữa, chị của tôi làm tất cả mọi chuyện bì anh, dám đối đầu với Lance là kẻ thù của chúng tôi, chịu nhận nguy hiểm cho toàn bộ nhà họ Ôn. Cũng may Christy cùng với vua Charles quan hệ không Tồi, không đến mức như cá mắc cạn trong chậu.

Nhưng sau này chị tôi cũng không còn sống được thuận lời nữa, chị ấy đã làm đơn xin nhập cư rồi, mang theo Cố Cố mà qua nước khác để sinh sống”

“Chị ấy… đã lên máy bay rồi, về sau cũng sẽ không còn gặp anh nữa, để anh không phải lo lắng về chuyện tương lai nữa, chị ấy tự mình cắt đứt tất cả đường lui, bây giờ chỉ có thể dũng cảm tiến tới. Chị sợ anh áy náy mãi, sẽ xúc động công khai chân tướng, cho nên… Để cho tôi tới nói cho anh một tiếng”

“Chị ấy cùng với Cố Cố, vì anh mà làm một chuyện lần cuối cùng, cũng hy vọng… Anh có thể hạnh phúc. Anh có biết chị ấy lúc nói những lời này thì trên nét mặt chị bộc lộ bao nhiêu nỗi tuyệt vọng không hả?”

Ôn Mạc Ngôn ức chế không được chính mình mà nổi giận, vỗ án dựng lên.

Khóe mắt như muốn nứt ra, hai tròng mắt nhiễm màu máu đỏ tươi Chỉ hận không thị ở trước mắt này.

Ôn Thanh Hoàn là chị ruột của mình, mấy năm nay cô ấy trải qua như thế nào, Ôn Mạc Ngôn anh đều biết rất rõ ràng bất quá…

Bố vẫn luôn phản đối sự tồn tại của Cố hy vọng cô ấy có thể lấy chồng, nhưng cô ấy lại tự chặt đứt hạnh phúc của mình, đang đợi một người không về.

Cô ấy vẫn luôn không chịu thừa nhận việc người đó đã chết, khổ sở ở vậy chờ sáu năm, rốt cuộc chờ tới lúc người đó trở về.

Nhưng kết quả thì sao.

Tên đó không yêu chị mình, mà lại yêu người khác, càng vớ vẩn người đó lại chính là một người đàn ông.

“Tôi thiếu cô ấy, đời này trả không hết!

Cố Thiện Linh thống khổ nhắm mắt I Mạc Ngôn nắm cố áo Gố Thiện Linh rồi lên: “Tôi muốn không phải anh vô nghĩa, mà là iết chết người đàn ông ố, hành động thực chất. Tôi lại cho anh một lần cơ hội, đem chị của tôi theo đuổi về, đoạn tuyệt với.Josh đến không còn một mảnh. Anh không phải đồng tính luyến sao? Vậy anh cũng có thể yêu yêu phụ nữ mài Anh và chị tôi có cảm tình nhiều năm đến như vậy, làm sao lại có thể nói thả là thả?”

“Coi như… tôi cầu anh, thương chị tôi đáng thương, thương Cố Cố đáng thương có được không? Anh để cho chị tôi sống một mình nuôi một đứa trẻ như thế nào?”

Ôn Mạc Ngôn có chút chật vật, cuối cùng thái độ cũng trở nên mềm yếu xuống.

Ôn Mạc Ngôn từ nhỏ đến lớn, đối với bố mẹ ấn tượng cũng không khắc sâu là mấy, nhưng mà đối với người chị gái này, cô ấy chính là người mà Ôn Mạc Ngôn muốn liều mạng muốn bảo vệ.

Nhưng ngày hôm nay lại bị Cố Thiện Linh làm cho thương tích đầy mình.

“Ôn Mạc Ngôn… anh có từng yêu một người khắc cốt ghi tâm hay chưa, nhưng lại không thể lấy hay bỏ, không thể lưỡng toàn tôi đối với cô ấy sớm đã không phải là tình yêu nữa, tôi không có biện pháp nào có thể cùng với cô ấy ở bên nhau. Cô ấy là người có lòng tự trọng rất mạnh, sẽ không muốn nhận bất luận sự bố thí nào, tôi và cô ấy ở bên nhau, ngược lại… Đối với cô ấy mà nói đó mới là thương tổn vĩnh viễn”

“Thực xin lỗi, tôi làm không được, Ôn Mạc Ngôn”

Ôn Mạc Ngôn nghe được lời này, suy sút ngã ngồi ở trên sô pha.

Ôn Mạc Ngôn… anh có từng yêu một người khắc cốt ghi tâm hay chưa, nhưng lại không thể lấy hay bỏ, không thể lưỡng toàn?

Vì sao lúc nghe được lời này, trong lòng giống như là đang nhấc lên sóng gió?

Đầu đau quá…

Ôn Mạc Ngôn thống khổ ôm đầu, đau đến mức không thể nào hô hấp được.

*A.”

Ôn Mạc Ngôn thống khổ gào rống lên, như là dã thú bị thương.

Cuối cùng thân mình lung lay sắp đổ, cuối cùng là té ngã trên mặt đất.

Chỗ sâu trong óc, như bị xé rách một lỗ hổng, cuối cùng càng lúc càng lớn “Ôn Mạc Ngôn!”

Cố Thiện Linh lập tức đem Ôn Mạc Ngôn nâng dậy, chỉ thấy sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên trán tất cả đều là mồ hôi lạnh, không khỏi khiến cho trái tim trở nên run rẩy, ngay lập tức gọi cấp cứu Điện thoại.

Thực nhanh xe cứu thương đã tới rồi, đem Ôn Mạc Ngôn nâng lên tiến vào thùng xe.

“Người bệnh phát sinh hiện tượng run rẩy co rút”

“Bạch Minh Châu!”

Sau đó đột nhiên rống giận ra tiếng, hét ra ba chữ này, bàn tay to gắt gao nắm lấy tay hộ sĩ “Đau…”

Hộ sĩ đau đến mức hốc mắt đều đỏ, có thể thấy được sức lực Ôn Mạc Ngôn lớn đến bao nhiêu.

“Đừng rời khỏi anh…”

Ôn Mạc Ngôn thống khổ thở hổn hến, như là chết đuối, như một con cá kề bên tử.

Bị vứt bỏ ở đó, không chỗ sinh tồn.

Cuối cùng, đồng tử Ôn Mạc Ngôn bắt đầu mất đi tiêu cự, ầm mà một tiếng ngã lại ở trên giường, bất tỉnh nhân sự.

Những ký ức ngọt ngào khắc cốt đó, cũng khiến cho nội tâm đau triệt, sôi nổi dũng mãnh lao vào trong óc.

Lúc này đây, Ôn Mạc Ngôn ở trong mộng rốt cuộc thấy rố bộ dáng của người kia.

Là một gương mặt tuyệt mỹ.

Người con gái đó đang hướng về phía mình nở nụ cười, chỉ là hốc mắt lại hồng, nước mắt giống như là tuyến trân châu chặt đứt tuyến không ngừng rơi xuống.

“Ôn Mạc Ngôn…”

“Bạch Minh Châu, Minh Châu…”

Ôn Mạc Ngôn run rẩy kéo nện trầm trọng bước đi tới, nhưng người con gái đó lại cách mình càng ngày càng xa.

“Không cần đi, cầu xin em không cần đi, anh đã nhớ được em, Bạch Minh Châu…”

Ôn Mạc Ngôn thống khổ gào rống, bỗng nhiên từ trong bệnh bừng tỉnh Ôn Mạc Ngôn ngơ ngẩn nhìn trân nhà trắng tinh, không khí khắp nơi đều là mùi của nước sát trùng.

Mình đang ở nơi đây là bệnh viện?

Ôn Mạc Ngôn đứng dậy nhìn khắp nơi, phòng bệnh rỗng tuếch.

Bên ngoài truyền đến tiếng bác sĩ nghị luận.

“Không biết ngài ấy thế nào rồi? Không có việc gì đúng không?”

“Thân thể không có gì đáng lo ngại, chỉ là… tiềm thức ngài ấy đã tỉnh táo lại. Một khi sinh ra kháng thể, rất khó lại thôi miên một lân nữa, điểm này có lẽ các người cần phải phải làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý”

Cùng bác sĩ nói chuyện với nhau, đúng là Christy về nhà mẹ đẻ dưỡng thai.

Christy nghe được lời này, trái tim khế run, theo bản năng vuốt ve bụng nhỏ hơi phồng lên của chính mình.

Hiện giờ… đứa bé đã lớn bốn tháng rồi, bác sĩ nói thai nhỉ thật sự yếu, vẫn như cũ không thể rời khỏi nguy hiểm, còn cần phải chăm sóc thật tốt.

Christy không dám thiếu cảnh giác, đây là ràng buộc duy nhất mà cô ta có thể bắt lấy Ôn Mạc Ngôn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play