Hứa Trúc Linh đi lên lầu, cô còn chưa tìm tới nhà vệ sinh thì không ngờ rằng có một giọng nói vang lên sau lưng cô, sau đó ôm chặt lấy cô.

"Cô gái của anh, hôm nay em mặc đẹp thật đấy, suýt chút nữa là hút luôn hồn anh đi rồi! Em có biết là vừa rồi anh đi theo em lên lầu, nhìn mông em uốn qua uốn lại khiến cho trái tim anh ngứa ngáy tới cỡ nào không?"

Hứa Trúc Linh nghe thấy giọng nói này thì trái tim cô bỗng trở nên thấp thỏm.

Là Cố Trường An.

Cô nhận ra giọng nói này.

"Anh buông tôi ra."

Cô kêu lên một cách sợ hãi.

Cố Trường An cũng đã nhận ra đây không phải là giọng của Hứa Đan Thu, cậu ta vội vàng đẩy Hứa Trúc Linh ra. Sau khi Cố Trường An thấy người trước mặt là ai thì bắt dầu nhíu mày: "Sao lại là cô?"

Ngay lúc này, Hứa Đan Thu đẩy cửa ra thì thấy hai người đang dây dưa, cô ta xụ mặt xuống.

"Cô đang làm gì thế hả? Hứa Trúc Linh cô muốn quyến rũ bạn trai tôi sao? Đến cùng là cô còn liêm sỉ hay không hả?"

Hứa Đan Thu lao lên trước, trực tiếp bắt lấy cánh tay của Hứa Trúc Linh rồi đẩy cô một cái.

Cho dù mặt đất được phủ thảm nhưng cô vẫn cảm thấy đau.

"Không có!"

"Lại còn chổi à, cô cho là tôi mù chắc? Tôi cảnh cáo cô, nếu cô dám làm thế nữa thì tôi sẽ không tha cho cô đâu."

Hứa Đan Thu nói một cách rất hung dữ. Nhưng đúng lúc này, đột nhiên có một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng cô ta, không hề có chút tình cảm nào, giống như đến từ địa ngục vậy.

"Cô muốn không tha cho vợ chưa cưới của tôi à? Nhưng đã hỏi tôi chưa?"

Hứa Đan Thu nghe thấy thế thì trái tim của cô ta như ngừng đập, cô ta vội vàng quay người.

Cố Thành Trung đi tới, anh nheo mắt lại, bên trong là sự lạnh lẽo đáng sợ.

Hứa Đan Thu nhìn vào ánh mắt sâu thẳm ấy mà run lên, cô ta cảm thấy lưng mình đang bắt đầu chảy mồ hôi lạnh.

Hứa Đan Thu có chút sợ hãi, cô ta kéo tay của Cố Trường An rồi nói: "Anh mau nói cho chú ba biết là vừa rồi cô ta quyến rũ anh, đúng lúc bị em nhìn thấy nên em mới tức giận mà đẩy cô ta! Nếu như cô ta đi ngay ngồi ngắn thì em cũng sẽ không kiếm chuyện vô cớ!"

Hứa Đan Thu trông mong Cố Trường An ra mặt cho mình nhưng bây giờ cậu ta cũng đang run sợ trong lòng

Vết thương trên người Cố Trường An vừa mới khỏi, cậu ta không muốn vào bệnh viện thêm một lần nữa đâu. . ngôn tình sủng

"Chú ba, chỉ là hiểu lầm thôi!"

Cổ Thành Trung chẳng hề quan tâm tới hai người đang run rẩy đó, anh đi tới trước mặt Hứa Trúc Linh rồi đỡ cô lên, vội vàng ngắm nghía xem cô có bị thương ở đâu không rồi mới thở phào một hơi.

Bàn tay to lớn của Cố Thành Trung vòng qua eo Hứa Trúc Linh rồi kéo vào lòng mình, anh nói: "Nếu như còn có lần sau thì đừng trách sao tôi không khách sáo. Thanh danh của Cố Thành Trung tôi ở bên ngoài vẫn luôn không hay cho lắm, tôi cũng không để ý tới việc truyền thông lại nói tôi thích đánh đàn bà đâu!"

"Tôi... tôi không làm thế nữa."

Hứa Đan Thu sợ hãi, cô ta cắn răng nói.

Cổ Thành Trung nghe vậy thì liếc Cố Trường An một cái. Anh còn chưa mở lời thì Cố Trường An đã vội vàng gật đầu: "Cháu... cháu cũng sẽ không làm thế nữa đâu chú ba."

"Ừ, mặc dù tôi không biết mình có thích đánh đàn bà hay không nhưng tôi biết rõ mình rất thích dạy dỗ cháu trai đấy. Dù sao anh chị cả quá bận rộn không có thời gian dạy dỗ cậu, tôi rất tình nguyện chia sẻ gánh nặng này với anh chị cả."

"Không... không cần đâu chú ba, cháu sẽ tự quản tốt chính mình mà."

"Vậy thì được."

Cố Thành Trung nói rất thản nhiên, nhưng từng câu từng chữ truyền vào trong tai Cố Trường An thì lại như giọng nói đến từ địa ngục vậy.

Cố Trường An đưa mắt nhìn hai người đi xa, ánh mắt của cậu ta khi nhìn về phía Hứa Trúc Linh có chút tham lam.

Trước kia cậu ta cũng không biết rằng nhà họ Hứa vẫn còn một cô con gái thứ hai đẹp như thế, nếu không thì Cố Trường An cũng sẽ không chọn Hứa Đan Thu!

Cố Thành Trung này còn không phải là ỷ vào mình được ông cụ thích. Chờ ông cụ qua đời thì để cậu ta xem Cố Thành Trung này còn có thể ngông cuồng đến bao giờ.

Hứa Trúc Linh xuống lầu rồi vội vàng đi vào nhà vệ sinh.

Cô đi vệ sinh xong rồi thì không kiềm chế được mà bắt đầu giáo dục Cố Thành Trung.

Làm người phải khiêm tốn, cứ ngông nghênh như thế sẽ rất dễ gây thù chuốc oán.

Vốn Cố Thành Trung ở nhà họ Cố đã khó khăn lắm rồi, nay lại đối đầu với Cố Trường An thì còn sống như thế nào nữa chứ?

"Cổ Thành Trung, anh phải yêu thương thế hệ sau chứ!"

"Ừ anh biết rồi."

"Cố Thành Trung, anh không nên hung dữ như thế, vốn gương mặt anh đã rất đáng sợ rồi mà anh còn hung dữ như vậy, anh muốn người ta sống sao đây?"

"Ừ, anh biết rồi."

"Vậy lần sau anh đừng chấp nhặt với Cố Trường An nữa nhé?"

"Không được."

"A..."

Hứa Trúc Linh nổi giận, cô trừng mắt liếc anh rồi nói: "Cố Thành Trung, anh có thể nào thay đổi tính tình của mình một chút được không?"

"Anh đã thay đổi rất nhiều rồi, em không nhìn ra sự hiền lành của anh sao?"

"Hiền lành ở đâu ra chứ?"

Hứa Trúc Linh nói với vẻ bất đắc dĩ.

Bữa tiệc này vẫn chưa kết thúc, cô cũng không thể về sớm được.

Hứa Trúc Linh kéo Cố Thành Trung đi về phía một góc của căn phòng, chuyên tâm ăn ăn uống uống.

Đầu bếp bánh ngọt của nhà cô quá tuyệt vời, làm bánh trứng muối da lạnh bỏ vào miệng là tan. Hứa Trúc Linh thích vô cùng.

Lúc trước thì không được ăn, bởi vì có đồ gì ngon phải ưu tiên cho Hứa Đan Thu, đợi tới lúc Hứa Đan Thu ăn xong thì cũng chẳng còn gì nữa rồi.

Bây giờ khó khăn lắm mới được ăn thoả thích, Hứa Trúc Linh không thể bỏ qua.

Cô lấy mấy món ngon tới trước mặt Cố Thành Trung, cô như một con mèo nhỏ, đưa cá mà mình thích nhất đưa tới trước mặt người mình yêu.

Hứa Trúc Linh không nỡ ăn miếng đầu tiên, cứ khăng khăng để Cố Thành Trung nếm thử.

Cố Thành Trung nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của cô, bên trong còn có cái gì đó sáng lấp lánh, là sự chờ mong.

Anh không thể nào nhẫn tâm từ chối ý tốt của cô được nên đành thử một miếng.

Rất ngọt...

"Ngon không?"

"Ngon lắm."

"Ngon là đúng rồi, đây là món sở trường của đầu bếp nhà em đó. Anh ăn đi, không đủ thì em lại lấy thêm."

"Ừ."

Cố Thành Trung cười rất tươi.

Hứa Trúc Linh là một kẻ ăn hàng tiêu chuẩn, cô ăn hết hai khay bánh ngọt chỉ trong thời gian chưa tới mười phút.

Sai khi ăn xong lại còn mừng thầm bưng đĩa ra ngoài càn quét.

Có người thấy cô như thế thì không kiềm chế được mà cười trộm.

"Có phải là ở nhà Cố Thành Trung không cho cô ta ăn cơm đúng không? Cô nhìn cô ta đi, giống như quỷ chết đói đầu thai vậy."

"Đúng thế, mất mặt quá, ăn nhiều như theo vậy."

Hứa Trúc Linh vừa mới cầm một miếng bánh quy bơ, cô nghe bọn họ nói thế thì tay khẽ run lên rồi đặt đồ ăn xuống.

Hứa Trúc Linh chỉ bận lo cho mình mà quên mất chú ý tới thể diện của Cố Thành Trung.

Mặc dù Hứa Trúc Linh có chút không nỡ nhưng không ăn nữa.

Ngay lúc cô đang muốn quay người rời đi thì không ngờ rằng lại đụng vào bức tường thịt.

Cố Thành Trung đứng ngay ở phía sau chặn đường của Hứa Trúc Linh.

"Anh làm gì thế?"

Hứa Trúc Linh rất thắc mắc.

"Muốn ăn cái gì?"

Anh hỏi.

"Không ăn nữa, em ăn no rồi."

"Em ăn nhiều hơn nữa cũng sẽ không mập, sợ gì chứ? Nhìn khắp bữa tiệc này đi, có khách mời nữ nào dám ăn thả cửa như em đâu chứ?"

"Anh..."

Mấy vị khách nữ đứng gần đó nghe thế thì tức tới nỗi dậm chân.

Bọn cô phải khống chế cân nặng, không bao giờ ăn quá nhiều đồ ngọt, còn phải chú ý lượng Calorie.

Hứa Trúc Linh nghe như thế thì sự uất ức lúc nãy đã bay hết sạch.

Chắc chắn là Cố Thành Trung nghe được bọn họ nói xấu cô nên mới ra mặt xả giận giúp cô.

Những lời anh nói đúng là sẽ khiến người ta tức điên lên: "Nhưng em ăn nhiều quá, như heo vậy."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play