Diên nghe thấy thế, không nhịn được mà bật cười, nói dịu dàng: “Thật vậy sao? Cô cảm thấy tôi rất đẹp?”

Hứa Trúc Linh gật đầu nói.

“Vậy tôi và Cố Thành Trung, ai… Ai đẹp hơn?” Cậu ấy không nhịn được mà hỏi.

Tuy rằng biết hỏi như vậy không thích hợp, nhưng vẫn muốn tìm câu trả lời từ cô.

Vấn đề này đúng là làm khó cô.

Bên cạnh cô có rất nhiều người đẹp trai, đẹp như ma quỷ có Phó Minh Tước, nhẹ nhàng cẩn trọng có bác sĩ Lưu, còn có cả vẻ đẹp trai như ánh mặt trời của Ôn Mạc Ngôn.

Vẻ đẹp của Cố Thành Trung thuộc loại nào?

Anh âm thầm, kiềm chế mà quyết đoán “Đều đẹp, không có gì có thể so sánh được, vẻ đẹp của mỗi người là không giống nhau”

Những người xung quanh cô cũng vô cùng tốt, không ai có thể thay thế được.

Cô tránh né vấn đề này, đỡ Diên ngồi trên xe lăn.

Strzyga gọi bác sĩ đến, kéo ống quần cậu ấy lên, phát hiện các khớp cơ đều đã cứng hết lên, thậm chí còn đỏ hồng một mảng, là do vận động quá sức, cơ thể không thể chịu đựng được.

Nếu máu ở chân không thể lưu thông, từ nay về sau hai chân này sẽ trở nên tàn phế.

Vào thời điểm bác sĩ xoa nắn bắp chân, cậu ấy đau đến mức nhíu chặt mày lại Nhưng luôn cố gắng kìm nén, không kêu đau một tiếng Chữa lành được đôi chân cho cậu đã là một chuyện rất khó, không ngờ hiện tại lại bị sự quyết tâm tập luyện mà tổn thương.

Hứa Trúc Linh cảm thấy đau đớn, không nhịn được mà hít vào một hụm khí lạnh Chờ bác sĩ khám xong, mặt cậu ấy đã đổ đầy mồ hôi, sắc mặt cũng tái nhợt.

Hứa Trúc Linh đưa cậu ấy về phòng để nghỉ ngơi, cô cũng phải đi rồi.

Cô vừa định quay đầu rời đi, Diên lập tức bật dậy như bị điện giật, nắm chặt lấy tay cô rồi rất nhanh thu tay về.

“Có chuyện gì thế?”

“Tôi chỉ muốn hỏi cô… Ngày mai cô qua đây vào lúc nào.”

Tay cậu dừng lại giữa không trung, gió lạnh xen qua từng kế tay.

Anh không tự nhiên mà thu tay lại, bàn tay ở trong chăn đã nắm lại thành quyền.

“Tôi… Tôi cũng không biết, có lẽ là sau mười giờ…”

“Được, tôi đợi cô, tôi bảo Strzyga đưa cô về, trời đã tối, một mình cô về không an toàn.”

Cô gật đầu, cùng Strzyga rời đi.

Trong khoảng thời gian này đã xảy ra rất nhiều việc, cô rất cần thời gian để tiêu hóa chúng.

Buổi tối mở mắt nhìn lên trần nhà, cô lại mất ngủ Dao Dao ôm lấy con búp bê vải, sờ soạng rồi chui vào trong chăn cô, lặng lẽ không một tiếng động, nhưng Hứa Trúc Linh không ngủ.

“Mẹ…Sao mẹ còn chưa ngủ?”

“Không ngủ được.”

“Mẹ đang suy nghĩ về một người đàn ông?”

“Hả..”

“Bố nói, bố không ngủ được vì đang suy nghĩ về mẹ ruột của con, vậy mẹ không ngủ được chắc chẵn là đang suy nghĩ về chồng, đúng hay không ạ?”

Chồng.

Cô và Cố Thành Trung chỉ làm vợ chồng vẻn vẹn trong nửa tháng ngắn ngủi.

Cô vứt bỏ những suy nghĩ trong đầu, ôm chặt lấy Dao Dao, nói: “Ngủ đi, đêm đã khuya rồi: Cô nhắm mắt lại, bóng dáng trong đầu lại không hề biến mất, mà ngược lại nó càng lúc càng rõ ràng.

Nếu không thể quên được…Vậy thì chọn cách nhớ thật kỹ.

Ngày thứ ba… Cố Thành Trung đến đây.

Trái tim nguyên vẹn đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng xuất hiện, đang năm trong tay Cảnh Nguyệt Tây.

“Tôi có thể cứu anh, nhưng anh phải cưới tôi, để tôi trở thành người vợ hợp pháp của anh”

“Không có chuyện đó, muốn làm vợ của tôi? Cho dù là kiếp sau, cô cũng không có phúc đó’“

Cố Thành Trung phũ phàng nói, tức giận đến mức mặt đỏ bừng bừng, nhìn chãm chăm vào Cảnh Nguyệt Tây rồi đập bàn, trực tiếp dời đi “Cố Thành Trung, dựa vào sức khỏe hiện tại của anh, anh lấy đâu ra tư cách để mặc cả với tôi, anh dựa vào cái gì…”

“Tôi và Lance đã thương lượng rồi, anh ta cũng đồng ý giúp đỡ, người mất đi tư cách đàm phán không phải tôi, mà là cô.

Cố Thành Trung thản nhiên nói, căn bản không để cô ta vào trong mắt.

Một chút dịu dàng còn sót lại của anh đối với Cảnh Nguyệt Tây đều đã tan biến, sức nhẫn lại của con người có giới hạn, một người luôn làm tổn thương Hứa Trúc Linh, chính là đang khiêu chiến sự nhẫn lại của anh.

Chờ bản thân hoàn toàn thoát khỏi sự nguy hiểm, món nợ này anh nhất định phải tính thật kỹ với cô ta.

“Lance… Sao anh ta lại nhúng tay vào chuyện của tôi!”

“Cảnh Nguyệt Tây, cô so với những gì tôi nghĩ còn ngu ngốc hơn rất nhiều, nhưng cũng phải cảm ơn cô đã giúp tôi “Anh…”

Cô ta tức giận đến mức không nói lên lời, đúng lúc này Lance bước vào.

“Anh tới rồi, đưa anh Trung lên phòng, đây là khách quý của tôi, nhất định phải phục vụ thật tốt”

Sau đó, có người dẫn Cố Thành Trung đi.

Hai anh em bọn họ tranh cãi.

“Anh, anh có ý gì đây? Đây là lợi thế duy nhất của em, nhưng anh lại vì lợi ích của chính mình mà cảm trở hạnh phúc của em gái mình sao?”

“Em dùng một trái tim nguyên vẹn để đổi lấy một cuộc hôn nhân giả dối, còn thứ anh đổi chính là của cải vật chất! Em có biết Cố Thành Trung đã đồng ý với anh điều gì không, anh ta đồng ý giúp chúng ta thâu tóm Trấn Kettering! Đến lúc đó cả Trấn Kettering đều nằm trong tay anh em chúng ta, khi ấy, em muốn người đàn ông nào, còn sợ không có được sao?”

“Em chỉ muốn một thứ! Đó chính là làm vợ anh ta!”

“Không được, Cố Thành Trung đã đáp ứng điều kiện của anh, vì vậy anh ta sẽ không cưới em, em hãy từ bỏ cái suy nghĩ này đi. Dưa chín ép không ngọt, em việc gì phải làm như vậy?”

“Anh… Trong mắt anh chỉ có lợi ích của bản thân, anh chưa bao giờ lo lắng cho em Em là em gái ruột của anh, sao anh có thể đối xử với em như thế! Em không có được thứ mình muốn, cũng nhất định không để anh có được thứ anh cần, trái tim nguyên vẹn đang ở trong tay em, hiện tại em sẽ phá hủy nó…”

Cả đời này, điều duy nhất Cảnh Nguyệt Tây muốn làm chính là lấy Cố Thành Trung.

Chút hy vọng cuối cùng cũng bị Lance hủy diệt, cô ta làm sao cam lòng.

Giờ phút này, cô ta hận không thể trực tiếp giết chết người đàn ông trước mặt này.

Ba mươi năm qua, Cảnh Nguyệt Tây luôn gọi Lance là anh trai, nhưng anh ta lại đối xử với cô ta như vậy!

Vừa nói ra những lời này, Lance liền cho cô ta một cái tát. . Xin ủng hộ chúng tôi tại # TrumTruyen . N E T #

Cô ta không kịp phản ứng, bị ngã xuống đất, đôi mắt ngước lên nhìn người đàn ông trước mặt bằng ánh mắt khó tin, một bên má rất nhanh liền sưng đỏ.

Khóe miệng… Thậm chí còn chảy máu.

Ngón tay cô ta không ngừng run rẩy, nhìn Lance bằng ánh mắt không tin nổi Đây là anh trai ruột của cô ta, nhưng lại ra tay đánh cô ta. Lance không nhận thức được hành động của mình đã đi quá giới hạn, khuôn mặt tức giận nói: “Suốt bao năm nay, anh luôn thận trọng tìm cách để chiếm được Trấn Kettering, hiện tại lại bị em quấy rối. Chuyện tình cảm của phụ nữ sao có thể so sánh với sự nghiệp của đàn ông chứ? Nếu em còn nói hươu nói vượn, đừng trách anh không nể tình cảm anh em. Trái tim nguyên vẹn đã được anh cho người đi lấy, em cho rắng anh là thắng ngốc sao, tỉnh lại đi em gái!”

Lance xoay người rời đi, không thèm nhìn cô ta dù chỉ một lần.

Thất bại trong phút chốc…

Chính là loại cảm giác này.

Kết quả là, cô ta lại may váy cưới cho người khác.

Từ đầu đến cuối, cô ta cũng chỉ là một công cụ của Lance mà thôi Cô ta hận.

Hận Hứa Trúc Linh, hận Cố Thành Trung, hận cả anh trai của mình.

Những người này… Đều đáng chết!

Hứa Trúc Linh biết Cố Thành Trung đã đến Trấn Kettering, cách nơi cô ở không xa, nhưng bản thân không có dũng khí để đi tìm anh Nếu như đã đồng ý với Cảnh Nguyệt Tây, ký giấy trắng mực đen rõ ràng, cô làm gì còn tư cách ở bên cạnh anh.

Buổi sáng khi cô đến nhà Diên giúp cậu luyện tập, trong lòng luôn thấp thỏm không yên.

Cho tới lúc chạng vạng tối, Diên mời cô cùng ra ngoài ăn cơm, còn nói muốn dẫn cô đến một nơi.

Cô cũng không nghĩ ngợi nhiều liền trực tiếp đồng ý.

Sau khi dừng xe ở bờ biển, không có gì ngạc nhiên khi cậu ấy đưa cô đến bờ biển, bởi xung quanh đây hầu như được bao quanh bởi biển.

Bờ biển rộng, lại không có bóng người.

Trên bãi cát có một bàn ăn, bữa tối cũng đã được chuẩn bị sẵn: “Ở đây…Có gì đặc biệt sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play