Cô mở to đôi mắt, thấy người đàn ông bên cạnh đang tính giở trò xấu xa, nói: “Anh định làm gì?”

“Nửa tháng trôi qua rồi, thân thể của em cũng đã khỏe lại”

Nửa tháng…

Đúng vậy, nửa tháng đã trôi qua, vết thương của cô đã không còn đáng lo ngại nữa.

Kể từ hai lần đó, đối với chuyện nam nữ cô không không hề có hứng thú.

Cô ước gì mình có thể mất trí nhớ để vĩnh viễn không nhớ đến sự điên cuồng của hai đêm đó.

Thật sự là đau đớn, nghĩ lại mà vẫn không ngừng run rẩy.

“Chuyện đó…Hiện tại cũng đã không còn sớm, chúng ta nên nghỉ ngơi sớm một chút, cả ngày nay anh cũng đã vất vả rồi”

Cô cười gượng nói, bàn tay ngăn cản không cho anh động chạm.

“Anh đói bụng.”

Giọng nói của anh trở nên khàn khàn, đôi mắt trầm ngâm.

Giọng nói nặng nề quanh quẩn bên tai khiến cho cơ thể cô run lên.

€ô giả bộ như không hiểu những gì anh nói.

“Đói bụng? Vậy đi ăn khuya đi, em nấu cho anh, “Anh muốn ăn eml”

Anh xoay người, dễ dàng có thể đặt cô nằm dưới thân.

“Lúc trước em chủ động muốn ngủ cùng anh, hiện tai có cơ hội, chúng ta có thể quang minh chính đại làm chuyện mà em cho là xấu hổ này, em nhất định vô cùng phấn khích”

Phấn khích!

Chết tiệt cô muốn khóc cũng không kịp!

“Anh, anh cứ cho là lúc đó em còn trẻ, không biết gì đi mà?”

Hứa Trúc Linh khóc thét trong lòng.

“Hứa Trúc Linh, anh cưới em, để em bước vào cửa nhà họ Cố, chẳng lẽ lại không được ngủ với em?”

Cố Thành Trung tức giận, nhíu mày nói.

Lời này…Nghe rất quen!

Là lời cô từng nói!

“Ngoan, lần này anh sẽ nhẹ nhàng, không làm đau em”

Anh nhẹ giọng nói, cúi người hôn lên đôi môi mềm như cánh hóa.

Lần trước là anh bị cho uống thuốc, lại còn là lần đầu tiên, chắc chẳn khó có thể chịu đựng được, nên làm cô sợ hãi.

Nhưng hiện tại anh rất lý trí, sẽ để ý đến cảm xúc của cô.

Nụ hôn dịu dàng của Cố Thành Trung khiến đầu óc Hứa Trúc Linh trở lên choáng váng, cô không nghĩ được nhiều, tin lời anh.

Sự thật đã chứng minh, không nên tin vào những lời nói của đàn ông khi ở trên giường!

Sẽ không đau? Căn bản là lừa gạt!

Sau khi làm xong, cô không còn chút sức lực nào, mồ hôi chảy đầm đìa, cả người mềm nhũn nằm úp sấp trên giường.

Chỉ lúc Cố Thành Trung dịu dàng bế Hứa Trúc Linh vào nhà tắm, đặt cô trong bồn tắm, khi đó cô mới thấy bản thân như được sống lại.

Hiện tại, bọn họ có thể cùng nhau tắm chung mà không hề ngần ngại.

Cố Thành Trung rất cẩn thận lau thân thể cho cô, mà cô chỉ tựa lưng vào thành bồn tắm hưởng thụ sự phục vụ nhiệt tình của anh.

Cơ thể cô rất yếu, những vết hôn lưu lại trên thân thế đều chuyển thành màu xanh tím.

Tay anh lướt nhẹ qua lưng của cô, cũng khiến cho cô ngứa ngáy, mẫn cảm mà rụt đầu lại.

“Trúc Linh, em muốn làm gì tiếp theo?”

“Hay là em đến làm việc ở TẬP ĐOÀN J&C với tư cách là một nhân viên tài chính”

“Em muốn làm gì vào buổi tối?”

“Em? Em muốn mở một tiệm bánh và làm theo phong cách phương Tây.”

“Em muốn làm cái gì thì làm cái đó đi, không cần lo lắng cái nhìn của người khác.”

“Nhưng hiện tại em có chuyện quan trọng hơn phải làm”

“Chuyện gì?”

“Em muốn… Sinh cho anh một đứa con, được không?”

Hứa Trúc Linh quay đầu, ánh mắt sáng như hai viên ngọc nhìn chằm chằm vào anh.

Cố Thành Trung thấy cô nói vậy, bàn tay.

dừng giữa không trung, không nói một lời nào.

Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt anh liền trở nên nghiêm trọng.

“Bố rất mong được bế cháu!”

Cô quơ quơ tay trước mặt anh, chờ đợi câu trả lời.

“Chuyện sinh con không cần vội vàng, con còn quá trẻ, phụ nữ phải hai mươi năm tuổi cơ thể mới đủ trưởng thành”

“Nhưng lúc đó anh cũng đã ba mươi lắm!”

“Em đang sợ năm năm nữa, anh không còn đủ mạnh trên phương diện kia?”

Anh nhíu mày hỏi Hứa Trúc Linh quay đầu, không nhìn anh nữa, bĩu môi, cảm thấy có chút mất hứng.

Thực ra trong lòng cô hiểu rõ hơn ai hết, Cố Thành Trung không muốn làm khổ cô, mà cô…lại tính toán tốt mọi chuyện rồi, cho dù có chuyện tồi tệ nào xảy ra cũng không lung lay được ý chí.

Nếu…Cố Thành Trung thật sự xảy ra chuyện, cô có thể vì anh mà sinh một đứa nhỏ nối dõi đời sau.

Anh không muốn bản thân trở thành Ôn Thanh Hoàn thứ hai, nhưng cô nghĩ vào lúc Ôn Thanh Hoàn làm chuyện đó cũng chính là cam tâm tình nguyện Đối với chuyện này, chỉ có thể tính cánh!

Anh có nhiều kế, vậy em cũng phải dùng thủ đoạn, để xem ai sợ ail Cố Thành Trung năm mơ cũng không ngờ tới, tất cả các bao cao su trong nhà đều bị cô chọc thủng.

Mà Hứa Trúc Linh cũng không hề hay biết, bố chồng cũng đã chọc thủng bao cao su.

Thế nào gọi là người lớn đi trước, trẻ nhỏ làm theo, đây chính là một ví dụ điển hình.

Ngày hôm sau, vào lúc Hứa Trúc Linh thức giấc, Cố Thành Trung đã đến tập đoàn.

Không phải cô tự động thức giấc, mà là chuông điện thoại đánh thức cô.

Cô mơ màng nhấc máy lên nghe: “Alo, ai vậy?”

“Có vẻ như cô đã quên hoàn toàn thỏa thuận giữa chúng ta rồi!”

Nghe thấy âm thanh đánh bàn phím, Hứa Trúc Linh liền giật mình, trong nháy mắt liền trở lên tỉnh táo.

Cô ngồi bật dậy: “Cảnh Nguyệt Tây?”

“Xem ra cô không có ý định muốn cứu Cố Thành Trung cho nên mới không để tâm những lời tôi nói, phải không?”

“Không có, tôi đương nhiên muốn cứu anh ấy, còn chưa đến cuối tháng mài”

Cô muốn trong vòng một tháng này có thể trải qua một cuộc sống yên bình bên cạnh Cố.

Thành Trung, nói không chừng đây là cơ hội cuối cùng cô có thể ở bên anh.

“Nói như vậy, cô đồng ý sao? Cố Thành Trung là của tôi, cô sẽ bên cạnh Diên?”

“Tôi có thể cam đoan với cô tôi sẽ rời xa anh ấy, nhưng cô không có quyền ép tôi ở bên người khác được. Một tháng sau, tôi sẽ cho cô câu trả lời thích đáng. Nhưng trong khoảng thời gian này cô đừng đến quấy rầy tôi, tôi biết tôi đang làm gì”

“Tốt lắm. tôi chờ tin tức tốt từ cô”

Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với Cảnh Nguyệt Tây, cô không còn cảm thấy buồn ngủ nữa, cầm lấy điện thoại, dựa lưng vào thành giường xem lịch.

Chỉ còn hai mươi ngày nữa là tròn một tháng Cô và anh có thể làm vợ chồng trong vòng một tháng đã khiến cô cảm thấy vô cùng mãn nguyện rồi.

Cô đưa tay sờ cái bụng phẳng lỳ của mình, hy vọng bản thân may mản, có thể sớm mang thai.

Cho dù có rời đi, cô cũng muốn có một đứa nhỏ để làm nhân chứng cho tình yêu của hai người.

Cô rời giường đi đánh răng rửa mặt, nghĩ rằng trưa nay Cố Thành Trung không có ăn cơm ở nhà liền phấn khởi làm một bữa trưa phong phú để mang đến tập đoàn cho anh.

Cô là vợ của chủ tịch, không cần phải thông báo trước liền có thể lên phòng anh.

Một tay sách cơm, một tay cầm vài hộp.

thuốc bước đến phòng của tổng giám đốc.

Khi vừa bước đến cửa, cô liền nhìn thấy Cố Thành Trung uống rất nhiều viên thuốc màu trằng.

Sắc mặt anh tái nhợt, bác sĩ đến khám cũng chỉ biết lắc đầu bất lực.

“Thân thể của anh đã quá mệt mỏi, không thể chịu đựng thêm được nữa, nếu không tiến hành phẫu thuật ngay, e là…”

“Những lời này tôi nghe nhiều rồi, cũng đã nhờ Lance can thiệp, nhưng đối phương vẫn không đồng ý, tôi cũng không còn biện pháp nào khác. Đành mặc kệ số phận, kiên trì được ngày nào thì hay ngày đấy”

“Anh nhiều nhất cũng chỉ có thể cầm cự được một tháng, trong thời gian này nếu vẫn không tiến hành phẫu thuật, sau này cho dù có tìm được quả tim thích hợp cũng khó có thể xoay chuyển tình hình. Thật ra anh luôn biết, thứ Cảnh Nguyệt Tây muốn là gì, anh có thể lừa cô ta, sau khi đợi mình khỏi bệnh liền trở mặt, như thế chẳng phải được rồi sao?”

“Cảnh Nguyệt Tây không phải những người ở đầu đường xó chợ, dùng những lời nói ngọt ngào với cô ta vốn dĩ chỉ là vô ích. Tôi chỉ có thể để Lance ra tay…Hy vọng, có thể có được một đường sống”

Hứa Trúc Linh đứng ở ngoài cửa nghe thấy hết mọi chuyện, lòng đau như cắt.

Đúng lúc này, một thư ký đi ngang qua, šy cô ấy chuẩn bị chào cô.

Cô liền vội vàng ra hiệu bảo cô ấy không ng, coi như không nhìn thấy cô.

Cô lấy di động ra gọi cho Cố Thành Trung, nói bản thân sắp mang đồ ăn trưa đến để cùng ăn với anh Cố Thành Trung nhìn di động, ánh mắt trầm xuống, ra lệnh: “Đi tìm cho tôi một người trang điểm, bộ dáng hiện tại của tôi không thể để cho Trúc Linh nhìn thấy được” Cô đứng ở ngoài cửa, nghe nói như vậy, ánh mắt đỏ hoe chua xót.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play