Quản gia An thử dò hỏi: “Ngài Cố, ngài có muốn gỡ mặt nạ này ra không? Cô Hứa đã vượt qua đề toán khó mà ngài đưa ra, nếu như cô ấy nhìn thấy gương mặt này của ngài, nhất định sẽ yêu ngài!"
Ngài Cố nhà ông ta đến bây giờ vẫn độc thân bởi vì những người phụ nữ kia chỉ cần nhìn thấy cái mặt nạ xấu xí của ngài ấy đều sợ hãi chạy trối chết.
Hứa Trúc Linh là người đầu tiên không những không chạy mà còn quay trở lại, thậm chí còn dõng dạc tuyên bố sẽ khắc phục sự sợ hãi.
Sự chân thành của cô giống như một đứa trẻ cả người đầy nhiệt huyết, khiến người ta nhìn thấy mà vui mừng.
Cố Thành Trung nhìn mặt nạ như có điều suy tư, cuối cùng vẫn lắc đầu: "Chưa cần cho cô ấy biết vội, cứ như vậy trước cái đã, tư liệu tôi muốn đã tra được chưa?"
Thư ký nghe vậy lập tức tiến lên, đưa toàn bộ tư liệu về Hứa Trúc Linh cho anh.
Thư ký nghiêm túc phân tích: “Ngài Cố, cô Hứa là một người lương thiện, là một cô gái đầy nhiệt huyết, hình mẫu đàn ông lý tưởng có lẽ là một người tốt, ngài Cố... Chuyện này có hơi khó đối với ngài.."
Quan gia An cũng tiếp lời: “Đúng vậy, cô gái tốt ai cũng thích người đàn ông chính trực thiện lương. Ngài Cố, chuyện này đúng là làm khó ngài rồi.."
Cố Thành Trung nghe được những lời này hơi cau mày, nhịn không được nghĩ tới chính bản thân mình..
Chẳng lẽ anh lại xấu xa tới như vậy?
“Vậy thì tôi phải làm như thế nào?"
"Ngài Cố, ngài nên suy nghĩ tới việc làm người tốt!"
Từ trước tới nay Cố Thành Trung không phải là loại người tốt lành gì, cũng không ai dám mở miệng bảo anh là người tốt, thế nhưng vì cô gái nhỏ này, hôm nay anh lại thật sự suy nghĩ về việc anh có nên trở thành một người tốt hay không!
Hứa Trúc Linh cả đêm ngủ ngon, ngày hôm sau giống như uống thuốc tăng lực vào, cô cảm thấy cả người tràn trề sức lực, có kéo thêm vài con trâu cũng không có vấn đề gì.
Cô không nhịn được cảm thán, làm người vẫn không nên mắc bệnh mới là tốt nhất, bị bệnh thật sự rất mệt.
Hôm nay là ngày trường học khai giang, cô cũng không thể ở chỗ này mãi, cô phải quay lại trường học.
Cô vừa xuống lầu đã lập tức nhìn thấy Cố Thành Trung ngồi ở trước bàn ăn ăn cơm sáng.
Trong tay anh là dao và nĩa, cổ tay áo hơi săn lên, để lộ ra một chiếc đồng hồ đắt tiền cao quý. .
||||| Truyện đề cử:
Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc |||||
Từng cử chỉ giơ tay nhấc chân của anh đều toát ra sự quý phái không gì sánh kịp, giống như hoàng tử trời sinh đã mang theo sự kiêu ngạo hơn người.
Anh không mặc áo khoác, áo sơ mi trắng phác họa thân thể hoàn mỹ của anh.
Tỉ lệ cơ thể hoàn hảo, vai rộng mông hẹp, quả thật là một cái móc treo quần áo.
Nửa gương mặt không bị sẹo chính là tình nhân trong mộng của mọi cô gái, hoàng tử cưỡi bạch mã, chính là bình xuân dược di động.
Cô cho là tuổi tác của Cố Thành Trung hẳn đã rất lớn rồi, có thể xem như cha của cô luôn rồi, nhưng thật ra năm nay anh mới chỉ hai mươi tám tuổi.
Qua miệng của chú An, cô biết được anh là con của ông cụ Cố lúc về già, cho nên tuổi cũng không lớn.
Nhưng cho dù là như vậy, Cố Thành Trung cũng đã lớn hơn cô mười tuổi.
Mười tuổi... Chính là sự chênh lệch tuổi của chú với cháu!
Chỉ mong là không có sự chênh lệch quá lớn, dù sao đề tài giữa những người trẻ tuổi cô còn có thể thêm được một hai câu, nếu không sau này sống cùng nhau nhất định sẽ rất nhàm chán!.
Hứa Trúc Linh ngồi xuống bên cạnh anh, mở miệng nói: “Chuyện này... Hôm nay trường em khai giảng, em cần phải trở về trường. Nội quy của trường có quy định học sinh bắt buộc phải ở trọ, cho nên em không thể tiếp tục ở lại chỗ này!"
Giờ phút này, cô đúng là ngàn vạn lần cảm tạ nội quy trường học, chỉ hận không thể ôm hôn vị hiệu trưởng đã phát minh ra cái nội quy này một trăm lẻ tám cái!
"Cuối tuần trở về là được, chúng ta cũng nên bồi dưỡng cảm tình. Không phải em muốn nỗ lực khắc phục sự sợ hãi sao? Vậy thì nên luyện tập nhiều một chút."
Cố Thành Trung đương nhiên biết ý định của cô nhóc, nhưng anh cũng không định sẽ buông tha cho cô gái nhỏ này.
Có cô ở đây, cuộc sống hằng ngày nhất định sẽ rất thú vị.
Hứa Trúc Linh một câu cũng không nói nên lời.
Là cô nói dối, nói muốn khắc phục sợ hãi, thế mà anh ta lại xem lời đó là thật, muốn luyện tập từng tuần một!
Cô khóc không ra nước mắt, gục đầu xuống, chỉnh đốn lại tinh thần bắt đầu ăn cơm.
Buổi sáng Hứa Trúc Linh đi tới trường học đưa tin, buổi chiều lại trở về nhà một chuyến.
Cô đã rời nhà đi một ngày hai đêm, cũng không biết người trong nhà có lo lắng hay không.
Hứa Trúc Linh đứng ở cạnh cửa, vừa mới định đẩy cửa đi vào lại không nghĩ tới sẽ nghe được đoạn đối thoại giữa Trần Cẩm Vân và Hứa Đan Thu.
"Đan Thu của nhà chúng ta thật là đẹp, một người đẹp như vậy sao có thể gả cho một kẻ người không ra người quỷ không ra quỷ? Ngần ấy tuổi rồi còn đòi trâu già gặm cỏ non, mặc dù gia sản của nhà họ Cố hơn, nhưng cũng không có nghĩa là Cổ Thành Trung sẽ được kế thừa. Cậu cả nhà họ Cố đã sớm nắm giữ quyền thừa kế, con chỉ cần giữ chặt lấy con của ông ta, nỗ lực gả qua đó, như vậy còn lo mẹ con nhà họ Hứa chúng ta không có ngày xuất hiện trước mặt mọi người sao?"
"Mẹ, nói như vậy chẳng phải là bối phận của con sẽ nhỏ hơn con nhỏ Hứa Trúc Linh đó hay sao?"
Hứa Đan Thu không cam lòng nghiến răng nói.