Phương diện kia không được? Có cần tôi giới thiệu cho anh phương thuốc đáng tin không?”
Phó Tây Du ngẫm nghĩ, nói chuyện càng ngày càng không đứng đắn, ý muốn chọc giận cảm xúc Cố Thành Trung.
Anh híp mắt, ánh mắt có vẻ khó hiểu.
Nếu như bị người khác dễ dàng lôi kéo cảm xúc như vậy, thì anh cũng không phải Cố Thành Trung rồi.
“Phải không? Thể lực tôi vô dụng sao?
Những thứ này vậy mà anh cũng nhìn ra à?”
Dứt lời, làm một động tác dưới chân, mắt thấy sắp đụng đến cơ thể, anh mới phản ứng lại, lùi về phía sau hai bước.
Cố Thành Trung không xuất thủ, bình tĩnh đứng trước mặt anh, nói: “Tốc độ của anh cũng không được, thiếu chút nữa đã trúng chiêu. Tôi đây mới cưới mặn nồng, có chút không biết kiềm chế, về tình về lý có thể tha thứ. Nhưng theo tôi được biết anh Phó đây là một người độc thân, thể lực đã vô dụng như Vậy, sợ “Cũng không sao, có muốn tôi giới thiệu cho anh quen biết thầy thuốc không?”
Hứa Trúc Linh nghe đến mấy lời này thì sửng sốt.
Cô cũng không biết Cố Thành Trung mồm mép lại trôi chảy như vậy, nhìn lại sắc mặt Phó Tây Du, khó coi đến cực kỳ, trong ánh mắt bùng cháy lên cơn tức giận.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy, có một loại cảm giác giương cung bạt kiếm.
Cô ở phía sau túm túm góc ao Cố Thành Trung, nói: “Anh Thành Trung à, chúng ta về nhà đi, em không muốn tiếp tục ở đây”
“Được”
Anh nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, lúc nhìn về phía cô phá lệ ôn nhu.
Bàn tay to của anh ôm lấy eo thon cô, nhìn về phía Phó Tây Du nói: “Anh Phó, lúc không nên động người thì đừng cử động, hậu quả không phải là thứ mà anh có thể gánh vác”
“Ừm? Phải vậy không?”
Anh ta sờ sờ cái mũi, cười thâm thúy.
Anh ta nhìn Cố Thành Trung đã đi xa, đáy mắt tươi cười càng ngày càng lạnh lẽo, giống như là đến từ vực sâu địa ngục.
Hứa Trúc Linh vẫn luôn bị Cố Thành Trung kéo lên đến trên xe.
Một đường đến đây, anh một câu cũng không nói, xụ mặt rất là khó coi.
Trong khoang xe không khí trâm thấp, cô bị áp bách có chút không thở nổi.
Cô muốn mở miệng, nhưng mà không biết nên nói gì Phó Tây Du nói với cô, không nên vạch trần bệnh tình của Cố Thành Trung, bệnh của anh đã nguy kịch, không sống được bao lâu nữa, nếu không muốn nói cho cô biết, đương nhiên sẽ không muốn cô biết từ trong miệng Lucia.
Cô chỉ có thể làm bộ không biết, để cho anh hiểu lầm mình là bởi vì chuyện của anh Josh mà đến.
‘Vợ muốn đối phó với mình, nên mới để Phó Tây Du nhằm vào mình, cuối cùng cầu xin mới thả vô ra.
Kế hoạch này, chỉ có thể là như vậy.
Cô nhận ra đây không phải là đường đi đến sân bay, có chút mờ mịt, không biết anh muốn mang mình đi đâu.
Cuối cùng xe đột nhiên dừng lại ở ven đường, Cố Thành Trung xoay người xuống xe.
“Anh Thành Trung, anh đi làm gì đó…
Cô yếu ớt hỏi.
“Ngoan ngoãn đợi.”
Anh cố gắng khống chế giọng điệu của chính mình, nhưng giọng điệu vẫn như cũ lời nói ra miệng có chút nghiêm khắc.
Cô rụt rụt đầu, đành phải ngoan ngoãn ngồi trên ghế xe phụ.
Cô thấy Cố Thành Trung đi vào siêu thị, rất nhanh đã mang theo bao lớn bao nhỏ trở lại.
Có túi giấy rất lớn, ném trên người cô, làm cô giật mình.
Bên trong có kẹo que, bánh kem nhỏ, còn có đồ ăn vặt với đủ loại kiểu dáng.
Cô không hiểu nguyên do nhìn anh, mờ mịt, không có việc gì tự nhiên mua nhiều đồ ăn vặt như vậy cho mình ăn làm gì?
“Có phải em sau khi ăn đồ ăn vặt, tâm trạng sẽ tốt, không dễ dàng tức giận?”
Thanh âm anh cứng đờ ngượng ngùng, muốn nổi đóa với cô nhưng lại cố nén.
Cô thế mà lại đến chỗ Phó Tây Du, hai người còn cử chỉ thân mật, kề tai nhau nói to nói nhỏ.
Ai cho em lá gan đó chứ?
“Đúng… Đúng là như vậy, không sai.”
Cô chỉ cần có ăn, tâm trạng sẽ tốt.
“Vậy em nhanh ăn đi, ăn xong rồi thì nhanh nhanh dỗ anh. Ăn nhiều đồ ngọt một chút, như vậy lúc dỗ anh, miệng sẽ ngọt hơn”
Cố Thành Trung đóng cửa sổ xe lại, trực tiếp bật điều hòa lên, cảm thấy hỏa khí trong đáy lòng mình sắp cháy lan ra cả cánh đồng.
Hứa Trúc Linh nghe được lời này có chút dở khóc dở cười, vốn dĩ… mua đồ ăn vặt cho mình là nguyên nhân này.
Cô lấy ra một cái kẹo que, sau đó đưa cho Cố Thành Trung một cái khác.
“Lột ra cho anh”
Anh không vui nói, kỹ thuật dỗ người khác quá kém, thế mà lại không lột vỏ ra “Vâng vâng vâng!”
Hứa Trúc Linh nghe vậy, phản ứng đầu tiên chính là Cố Thành Trung sẽ không muốn ăn cái này của mình đấy chứ?
Đoạt thức ăn trong miệng hổ à?
Quá tàn nhẫn rồi?
Đôi mắt cô đảo qua, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, cúi đầu tìm kiếm.
Mà trong nháy mắt cô cúi đầu tìm kiếm, Cố Thành Trung đã sáp lại đây, muốn hôn cô.
Lại không nghĩ Hứa Trúc Linh vẻ mặt vui mừng từ trong túi lại tìm ra một cái kẹo que, nói: “Em vừa mới thấy có đến hai cái vị táo xanh, vừa đủ, em một cái anh một cái!”
Môi mỏng Cố Thành Trung vừa mới chuẩn bị đưa qua, bên tai liền truyền đến âm thanh Hứa Trúc Linh kích động, cả người… Giống như hóa đá.
Anh âm thầm cắn răng, ánh mắt mị lực, xấu tính nói: “Hứa Trúc Linh em là heo à?”
“Em làm gì?”
Hứa Trúc Linh phát hiện sắc mặt của anh tựa hồ so với vừa rồi càng khó nhìn hơn, cô theo bản năng rụt đầu, mặt đầy vô tội nhìn anh.
Cô làm sai chỗ nào sao? Cô còn chưa có ăn một chút đây, miệng còn chưa đủ ngọt, làm sao có thể dỗ cái bình dấm chua này đây?
Cố Thành Trung phát hiện vòng vo với Hứa Trúc Linh là không hề có tác dụng, cô căn bản không có mạch não, thẳng tắp một cây, căn bản không hiểu ý nghĩa sâu xa của anh.
Đơn giản… Thẳng thắn.
Anh lười giải thích, trực tiếp lấy kẹo que trong miệng cô rút ra.
“Anh cũng có một cái mới, sao lại muốn ăn cái của em…”
Lời nói cô còn chưa nói xong, môi mỏng Cố Thành Trung đã đè ép lại, ngăn chặn cái miệng nhỏ lãi nhãi của cô.
Lời còn chưa nói xong, tất cả đều nghẹn lại ở trong cổ họng, nháy mắt hóa thành hư ảo.
Cô ngơ ngẩn nhìn gương mặt anh tuấn đột nhiên phóng đại trước mắt, có chút không biết làm sao.
Thì ra… là anh ấy muốn hôn mình?
Cố Thành Trung cảm nhận được ánh mắt cực nóng, mày kiếm nhãn lại, nếp uốn giữa mày cũng có thể ép chết một nhà bọ ruồi.
“Nhắm mắt lại”
Cánh môi anh hơi tách ra, dùng mệnh lệnh nói.
“Muốn gì thì nói vậy, làm gì quanh co lòng vòng, một hai nói muốn ăn kẹo vị táo xanh…”
Hứa Trúc Linh không hiểu phong tình nói, bĩu môi, có chút bất mãn.
Cố Thành Trung đầu đầy vạch đen, tiếp tục áp lên người cô.
Lần này, so với vừa rồi mãnh liệt hơn gấp trăm lần.
Tất cả hô hấp của cô đều bị đoạt lấy sạch sẽ, thở không được, cảm giác hít thở không thông lan khắp toàn thân.
Thần kinh toàn thân căng chặt, đại não trống rỗng.
Cô không thể cảm nhận được gì, chỉ có thể cảm nhận được người đàn ông trước mặt này, hoàn hoàn thuộc về mình.
Không để lãng phí thời gian một phút một giây, không nghĩ tới đúng lúc này, có người gõ lên cửa số xe.
Hai người đang quên mình bên trong xe lúc này mới hồi phục tinh thần lại.
Hứa Trúc Linh nhanh tay đẩy Cố Thành Trung ra, gò má đỏ bừng, liếc mắt nhìn người nước ngoài bên ngoài Cố Thành Trung đủ thoả mãn rồi, môi mỏng nói: “anh muốn ăn như vậy, sau này hiểu chưa?”
“Anh… anh mau đi nhìn xem người ta đang làm gì đi”
Gương mặt Hứa Trúc Linh nóng bừng đến lợi hại, hận không thể tìm cái hầm dưới đất trực tiếp đi vào.
Anh mở cửa sổ xe, người bên ngoài cười ói: “Xin lỗi, chỗ này không thể dừng xe quá lâu, anh hãy lái xe đi nhanh đi. Còn nữa… Hai người thật sự rất xứng đôi đói”
“Cảm ơn” Cố Thành Trung nói lời cảm ơn, ngay sau đó lái xe rời đi. Mà bầu không khí bên trong khoang xe… Rối tinh rối mù đến quái dị.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT