Hứa Trúc Linh nghe thế thì cả người cô như cứng lại.
"Anh không cần em bảo vệ, em chỉ cần đứng sau lưng anh là được rồi. Chỉ có em an toàn thì anh mới có thể yên tâm làm việc."
"Nhưng anh sẽ bị thương..."
"Anh bị thương cũng không sao, anh không muốn nhìn em bị thương. Em hiểu chưa?"
Trái tim của Cố Thành Trung đau nhói, nhưng cũng không thể dạy dỗ quá nặng lời.
Cô còn nhỏ, phải đối xử dịu dàng.
Cố Thành Trung ôm Hứa Trúc Linh vào lòng, bàn tay to lớn khẽ luồn vào mái tóc mềm mại của cô, anh nói: "Sau này không được như thế nữa, em phải tin vào người đàn ông của mình. Anh có khả năng che mưa chắn gió cho em, có thể đánh đuổi người xấu để bảo vệ em, biết chưa?"
"Em tin anh."
Hứa Trúc Linh hít sâu một hơi rồi nói.
"Vậy để kiếp sau em bảo vệ anh nhé. Em làm đàn ông, anh làm phụ nữ..."
"Không cần!" Hứa Trúc Linh còn chưa nói xong thì đã bị Cố Thành Trung ngắt lời: "Kiếp sau anh vẫn muốn làm đàn ông, anh vẫn muốn bảo vệ em!"
"Cố Thành Trung... là do anh không muốn làm phụ nữ đúng không? Thật ra làm phụ nữ cũng vui lắm, có thể mua son, có thể mặc váy, có thể che dù vào mùa hè, còn có thể nắm tay bạn bè đi nhà vệ sinh. Chỉ có một chuyện không tốt chính là mỗi tháng đều bị đau bụng kinh, còn phải sinh con, chăm con..."
Hứa Trúc Linh nói rất nghiêm túc, cô giơ ngón tay ra đếm, nhưng càng đếm thì càng thấy không đúng. Vừa rồi mình vừa nói gì thế?
Đau bụng kinh...
Vì sao khi nói tới câu này thì bụng dưới của mình cũng bắt đầu có chút đau râm ran nhỉ?
Khi nào cô có kinh ấy nhỉ?
Hình như là đầu tháng...
Chẳng lẽ!
"Cố Thành Trung, em đi vào nhà vệ sinh, hình như em tới kỳ kinh nguyệt rồi." .
Đam Mỹ Sắc"Cái gì cơ?"
Cổ Thành Trung nghe thế thì đột nhiên sắc mặt anh trở nên nghiêm trọng, anh vội vàng dẫn Hứa Trúc Linh đi tìm nhà vệ sinh của công viên trò chơi.
Rất nhanh sau đó Hứa Trúc Linh điện thoại tới nói đúng là cô đến kỳ kinh nguyệt, hơn nữa còn rất nhiều, đã làm bẩn quần áo.
Bây giờ cô cũng không có can đảm đi ra ngoài.
Cố Thành Trung có chút bất đắc dĩ, anh nói: "Anh đi mua giúp em, em ngồi đó đợi anh biết chưa?"
"Anh đi mua ư?" Hứa Trúc Linh nghe vậy thì có chút kinh ngạc, một người đàn ông đi mua băng vệ sinh ư? Hình như không được tốt cho lắm...
"Không thế thì làm thế nào, ngoan ngoãn đợi anh đi."
Cố Thành Trung dặn dò Hứa Trúc Linh thêm một lần rồi sau đó cúp điện thoại.
Anh đi tới siêu thị gần đây rồi chạy thắng vào khu bán băng vệ sinh.
Kotek, Diana, Dotor Care,...
Đây là cái gì chứ?
Ngay cả cái này mà cũng có nhiều hãng như thế sao?
Cái nào mới tốt?
Đúng lúc này người bán hàng đi tới, chị ấy nhìn Cố Thành Trung với vẻ kinh ngạc: "Anh gì ơi, anh mua băng vệ sinh cho bạn gái à?"
"Đây là lần đầu tiên mua, có chút không hiểu. Cái nào... cái nào tốt hơn?"
Cố Thành Trung ho khan hai lần, anh cảm thấy có chút ngượng ngùng.
"Diana đi, có rất nhiều người mua, ban ngày hay ban đêm đều có."
"Còn phân ban ngày hay ban đêm ư?"
"Không chỉ có như thế đâu, còn có cả băng hàng ngày nữa!"
"Đợi tôi một lát!"
Cố Thành Trung kêu dùng, anh lấy điện thoại ra tra Google.
Ròng rã ba phút trôi qua, Cố Thành Trung nhíu mày rồi bắt đầu chọn cho Hứa Trúc Linh.
Ban ngày là dùng buổi sáng, bình thường đều là hai mươi tư centimet, còn ban đêm thì dài hơn một chút, nằm khoảng hai mươi tám centimet, còn có ba mươi hai và ba mươi tư centimet.
Cuối kỳ kinh gần hết rồi thì phải dùng băng hàng ngày.
Thậm chí anh còn bắt đầu so sánh thành phần sản xuất của từng nhãn hiệu. Có hương liệu, loại, lưới không êm, loại...
Cổ Thành Trung chọn mấy loại một cách vô cùng cẩn thận, để cho người bán hàng ngạc nhiên tới nỗi trợn mắt há mồm, sau đó anh lấy mấy loại làm hoàn toàn bằng cotton rồi ra khỏi khu băng vệ sinh.
Sau đó Cố Thành Trung lại đi tới chỗ bán đồ lót của phụ nữ.
Có rất nhiều người nhìn Cố Thành Trung với ánh mắt khác thường, thậm chí còn xì xào bàn tán.
"Có phải người này là biến thái không? Tại sao lại tới xem đồ lót phụ nữ!"
"Cậu nhìn vết sẹo trên mặt anh ta đi, nhìn đáng sợ quá, chắc chắn là đồ biến thái!"
Cố Thành Trung không hề quan tâm tới bọn họ đang nói gì, anh băng qua dãy quần ren gợi cảm rồi dừng trước quầy hoạt hình.
Chắc chắn Hứa Trúc Linh sẽ thích.
Cố Thành Trung nở một nụ cười rồi trực tiếp chọn mấy loại, thậm chí còn mua thêm một cái váy.
Cố Thành Trung quay lại nhà vệ sinh, Hứa Trúc Linh ôm bụng chạy tới. Cô cũng không có nhìn kỹ mà trực tiếp cầm túi chạy thẳng vào nhà vệ sinh.
Lúc Hứa Trúc Linh mở túi đồ màu đen ra thì cảm thấy rất kinh ngạc.
Sao anh ấy lại mùa nhiều như thế chứ, còn chuẩn bị cả quần áo mới...
Xấu hổ quá!
Cô vừa đỏ mặt vừa thay đồ, sau đó đi ra một cách mất tự nhiên.
Cố Thành Trung thấy vẻ mặt của Hứa Trúc Linh tái đi thì không khỏi nhíu mày.
Anh đi lên nắm lấy tay của cô, lòng bàn tay lạnh buốt nhưng lại toát mồ hôi.
"Anh dẫn em đi bệnh viện."
Hứa Trúc Linh không còn có cách nào khác chỉ có thể đi theo anh.
Cô mắc chứng thể hàn nên kinh nguyệt không đều, dẫn tới đau bụng kinh.
Bác sĩ cũng không kê đơn thuốc gì đặc biệt, chỉ là vài loại bổ máu, uống nhiều đường đỏ, tránh lạnh và xách đồ nặng...
Cố Thành Trung đứng bên cạnh nghe rất nghiêm túc, thậm chí còn lấy điện thoại ra ghi chú lại.
Thậm chí anh còn đi tới chỗ bán thuốc để mua đường đỏ, rõ ràng là siêu thị nào cũng có bán!
Hứa Trúc Linh đứng ở hành lang chờ, không ngờ rằng lại nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Là Hứa Đan Thu, cô ta đi tới đây với một người bạn lớn bụng, có lẽ là tới khám khoa sản.
Hứa Trúc Linh vốn định giả vờ không nhìn thấy nhưng đã muộn Hứa Trúc Linh rồi.
Hứa Đan Thu bước từng bước tới đây rồi nói: "Hứa Trúc Linh, sao cô lại ở đây? Cô chưa kết hôn mà có con rồi sao?"
"Không có, chị đừng có nói hưu nói vượn, tôi chỉ là kinh nguyệt không đều mà thôi."
"Tôi chẳng quan tâm!" Hứa Đan Thu nói với vẻ bất cần, lần trước Hứa Trúc Linh đánh cô ta một bạt tai, tới bây giờ cô ta vẫn ghi nhớ trong lòng. Bắt buộc phải trả cho đủ!
"Hứa Trúc Linh, người đàn ông của cô đâu rồi? Người quái dị đó đâu?"
"Nếu cô còn dám nói hưu nói vượn thì tôi không khách sáo nữa đâu." Hứa Trúc Linh tức giận.
Cho dù Hứa Đan Thu nói mình như thế nào cũng không quan trọng, nhưng không thể chửi bởi Cổ Thành Trung được!
Hứa Đan Thu thấy Hứa Trúc Linh kích động như thế thì có chút bất ngờ.
Cô ta cắn răng rồi lấy một thiệp mời đưa cho Hứa Trúc Linh.
"Ngày mốt là sinh nhật hai mươi hai tuổi của tôi, sẽ làm tiệc ở nhà. Tôi mời một số bạn bè tới dự, tôi không muốn khiến người ngoài nghĩ rằng chị em nhà họ Hứa không hợp nhau, làm mất mặt nhà mình. Sau này chúng ta đều gả vào nhà họ Cố, cũng tính là người một nhà đúng không?"
"Chị muốn nói cái gì?"
Hứa Trúc Linh nhìn thiệp mời màu trắng trước mặt mà có chút không dám nhận.
Sao cô lại có cảm giác rằng Hứa Đan Thu không có ý tốt nhỉ.
"Cố Trường An cũng tới, cô cũng dẫn chồng chưa cưới của cô tới đi."
"Tôi và anh ấy có việc..."
"Hứa Trúc Linh, có phải là cô sợ rồi đúng không?" Hứa Đan Thu ngắt lời Hứa Trúc Linh, cô ta nói tiếp: "Có phải là chồng mình xấu quá nên không dám dắt ra ngoài, sợ xấu mặt đúng không? Không phải là cô muốn bảo vệ anh ta à? Sao, bây giờ đến cô cũng không muốn dẫn anh ta ra ngoài, sợ người khác cười chê nữa rồi à?"
"Tôi sẽ không bao giờ chê bai chồng sắp cưới của mình. Đúng là tôi có sợ hãi, sợ những bè bạn của cô nói chuyện mà không suy nghĩ, cố ý nói tới gương mặt của chồng sắp cưới tôi. Tôi sợ tôi không kiềm chế được rồi phá tiệc sinh nhật của cô. Đến lúc đó để cho cô trực tiếp xấu mặt thì phiền lắm!"
Hứa Trúc Linh nói với vẻ ngông nghênh.
Hứa Đan Thu nghe vậy thì cắn chặt răng, hận không thể băng vằm Hứa Trúc Linh thành trăm mảnh.
Sao lúc trước mình không phát hiện Hứa Trúc Linh lại nhanh mồm nhanh miệng thế nhỉ.
Quả nhiên có chỗ dựa có khác, to gan hơn nhiều. Đáng tiếc số mạng của Hứa Trúc Linh không tốt, chẳng thể bấu víu cái chỗ dựa này được!