“Em không biết, em thật sự không bi “Không biết cũng tốt, ít nhất cũng không hoàn toàn tuyên bố anh bị loại”

Anh ta bỗng nhiên ôm lấy cô, dùng nhiều sức như thế, cô giấy dụa đẩy ra, mà đánh không lại sức lực của anh ta, cuối cùng chỉ có thể đứng yên lại Cô thậm chí đang nghĩ, năm nay cô sẽ kết hôn, chẳng lẽ là kết hôn cùng với Lý Hoàng Pháp.

Lý Hoàng Pháp đúng thật là một người đàn ông không tệ, sau khi kết hôn cũng nhất định rất lo cho gia đình.

Nhưng mà… Thật sự là cô ta muốn gả sao? Trong lòng của cô tự dưng cảm thấy mờ mịt.

Cuối cùng, anh ta buông lỏng thân thể của cô ra, nói: “Gần đây mới mở một công viên trò chơi rất lớn, đi chơi một chút, thế nào?”

Rõ ràng là câu hỏi, nhưng ngữ khí lại chắc chắn như vậy, không được nói chen vào, thậm chí đều đã có ý bắt đầu xuất phát. Anh ta căn bản là không cho cô cơ hội trả lời Cô bĩu môi, trầm mặc không nói gì. Cô quay lại kéo cửa kính xe xuống, gió thu thổi vào, lòng của cô đang vô cùng rối loạn. Cô nhìn thấy cảnh vật nhanh chóng biến mất ở ngoài, đầu óc trống rỗng, không biết đang suy nghĩ gì.

Cả tim cũng đang trống rỗng, còn có thể lấp đi được không?

Hứa Trúc Linh đã ăn xong điểm tâm, ở bên ngoài đi dạo thật lâu Kỷ Hồng Thanh một mực khuyên cô trở về, nhưng cô vẫn đang giận.

Cố Thành Trung một cuộc điện thoại, hay một cái tin nhắn cũng không có, thực sự là quá khinh người Cơm trưa cũng là giải quyết ở bên ngoài, nhưng mà lần này, rõ ràng là không quan tâm.

Dù là trước mặt tất cả đêu là những món thịt mà cô thích ăn, cô cũng thờ ơ, không muốn ăn.

“Tôi không chịu nổi, một con chó độc thân bị kẹp ở giữa như vậy, thời gian trôi qua thật quá đau khổ. Tôi không bồi cô nữa, chính cô hãy tự suy nghĩ thật kỹ muốn trở về hay không đi”

Cô gật gật đầu, cô cũng nghĩ yên tĩnh một chút. Cô một mình ăn chậm rãi, trọn vẹn trong hai giờ, mới kết thúc quá trình tiêu diệt đống đồ ăn đó.

Sau đó thanh toán sổ sách, lại không nghĩ tới nhân viên cửa hàng cười nói: “Chúc cô ngon miệng, bàn của cô đã có người trả tiền rồi “Hồng Thanh sao?”

“Tôi không rõ ràng, nhưng bàn này của cô hoàn toàn chính xác đã được thanh toán trong hóa đơn”

€ô có chút buồn bực, từ lúc nào mà Kỷ Hồng Thanh hào phóng như vậy, cô ấy như là thần giữ của vậy.

Cô đang chuẩn bị quay người rời đi, nhân viên phục vụ đưa cho cô một nhánh hoa hồng.

Người khác tính tiền cũng không có, chỉ có cô thì có.

Cô tò mò hỏi thăm, nhưng nhân viên cửa hàng lại cười không nói. Cô rất buồn bực đi ra khỏi cửa hàng, không biết nên đi về hướng nào, nhìn thấy một cửa hàng kem ly cửa hàng.

Cuối thu thời tiết mát mẻ, làm cho vật nhỏ vô cùng đắc ý.

Cô chạy tới, không nghĩ tới một đứa bé trai cầm vị trà ngọt đưa tới: “Chị gái ơi, cho chị ăn này”

“Cho chị sao?”

€ô buồn bực.

“Ừ đúng vậy, có người mời chị ăn, còn có cả hoa hồng nữa! Còn có còn có, ở dưới có vị Oden mà chị thích ăn nha.”

“Làm sao em biết chị thích ăn Oden?”

Cô rất kinh ngạc, nhưng đứa bé kia cũng không nói rõ ràng, giống như một làn khói chạy đi. Đợi đến khi cô ăn xong kem ly, cũng định đi thêm một chút nữa. Lần này, vẫn như thường là đã có người tính tiền, còn đưa thêm một nhành hoa hồng nữa.

Một con đường, tất cả đều chỉ có ăn, giống như đang chỉ dẫn cô đi theo một phương hướng nào đó.

Cô ăn những món ăn có đường, hồ lô đường, ăn bánh thịt, quả mơ ngâm…

Nhận đủ chín mươi chín cánh hoa hồng, cuối cùng thì đi đến quảng trường Thế Kỷ, Quảng trường thương mại lớn nhất Đà Nẵng, bên cạnh là bách hóa Thế Kỷ, đối diện chính là tập đoàn.J&C.

Tập đoàn J&C.

Cô lúc này mới tỉnh ngộ ra, là Cố Thành Trung, cũng chỉ có anh mới có thể làm như: thế.

Đúng lúc này, đèn LED trên tòa cao ốc mới phát sáng.

[Hứa Trúc Linh, ngày mai sẽ phải gả cho anhl Đúng lúc này, bốn phương tám hướng xuất hiện rất nhiều bóng bay màu hồng phấn.

“Trời ơi, thật là quá lãng mạn?”

“Ngày mai sẽ phải cử hành hôn lễ, vậy mà hôm nay lại vung cẩu lương như thế? Không có thiên lý nữa ưi”

“Nam thần đâu? Nam thần đang ở nơi nào!”

Hứa Trúc Linh kích động che miệng, sợ mình không có tiền đồ khóc thành tiếng. Cô nghe thấy phía sau có âm thanh huyên náo, cũng đã biết anh tới.

Quay người lại liền thấy một người đàn ông mặc âu phục đi giày da, cầm trong tay bóng bay đủ mọi màu sắc, trên quả bóng còn có chữ.

“Anh Trung…”

Âm thanh của cô nghẹn ngào.

Anh cười yếu ớt cũng không nói chuyện, mà là đưa tới một quả bóng, ở trên đó có viết: Đừng giận anh, có được không?

“Không giận không giận nữa!”

Người xung quanh ồn ào đều đang.

Giờ phút này cô không bị hạnh phúc làm cho hôn mê là tốt rồi, làm sao còn có thể giận dỗi cái gì nữa chứ?

Cô lắc đầu liên tục, kích động nói không ra lời, Anh lại đưa thêm một quả bóng thứ hai: “Hôm nay sinh nhật của em, sinh nhật vui vẻ.”

Hứa Trúc Linh lúc này mới ý thức được, ngày cuối cùng của tháng cũng là sinh nhật mình.

Sinh nhật mười tám tuổi, ở trên giường trong khách sạn, đó là lần đầu tiên gặp nhau.

Mười chín tuổi khi sinh nhật, khi đó nhân duyên cũng thay đổi, bọn họ giống như là uyên ương bỏ mạng.

Khi sinh nhật hai mươi tuổi, ở chỗ này, vẫn luôn có anh.

Bất tri bất giác, đã ròng rã hai năm!

Lập tức, có thêm một quả bóng thứ ba: Anh làm bánh gatô, tay nghề so với năm trước tốt hơn, về nhà cùng nhau ăn nhé.

Cô ra sức gật đầu. Quả bóng bay thứ tư: Hứa Trúc Linh, ngày mai em hãy gả cho anh!

Sau đó, tất cả thả tất cả bóng bay lên.

Hứa Trúc Linh lúc này không thể khống chế được nữa, nước mắt nhanh chóng rơi xuống.

Cô tiến lên, ôm thật chặt lấy anh, hoa hồng rơi xuống một đống.

Người ở xung quanh không ngừng vỗ tay gọi, thậm chí còn nhiệt tình hô to, để bọn họ hôn nhau một cái.

Cố Thành Trung lúc này mới lên tiếng: “Làm sao bây giờ, sự nhiệt tình này không thể từ chối”

Anh vừa mới nói xong, lại không nghĩ đến tiểu cô nhóc vậy mà nhón chân lên, chủ động hôn luôn.

Rất nhanh, Cố Thành Trung đã chiếm quyền chủ động, việc này sao có thể để phụ nữ chiếm thế chủ đạo được, như vậy anh sẽ không còn mặt mũi?

Hôn xong, gò má của cô đỏ giống như là đít khi, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt của anh.

Rõ ràng đã ở cùng nhau hai năm, làm sao còn có loại cảm giác làm cho trái tim đập mạnh như vậy.

“Vậy bây giờ cùng anh về nhà ăn bánh gatô chứ?”

“Vâng vâng!”

“Cả đường em đã ăn nhiều như vậy, còn có thể ăn được nữa sao?”

“Có thể có thể chứ, ngồi lên xe là sẽ tiêu hóa hết!”

Cô tức đến mức chập mạch rồi, cũng quên mất là sinh nhật của mình.

Nếu mà sớm biết, thì cũng không thèm tức giận với anh đâu!

Cố Thành Trung cười cười, chăm chú dắt tay của cô, giống như là dắt tay tiểu hài tử để đi qua đường.

Sau đó hai người rời đi, bọn họ trở thành đầu đề của tạp chí.

Lần này, bánh gatô so với năm trước đã tiến bộ nhiều lắm, ở trên bánh gatô còn có một bé heo.

Chung quanh tất cả đều là hoa quả tươi, còn có vị sô cô la mà cô thích.

Cố Thành Trung cảm ngọn nến vào, nói “Hôm nay là sinh nhật của cô gái nhỏ nhà chúng ta, đợi lát nữa còn có mì trường thọ, chúc Trúc Linh nhà ta vĩnh viễn vui vẻ, không suy nghĩ buồn phiền”

“Em đến cầu nguyện đã!”

Cô thành kính chắp tay trước ngực, bắt đầu nói ra nguyện vọng Anh có chút hiếu kỳ, hỏi thăm: “Em đã ước cái gì v: “Không nói cho anh đâu, nói ra thì sẽ không linh nghiệm”

“Cũng đúng”

Sau đó bắt đầu cắt bánh gatô, mỗi người một phần.

Sau khi ăn xong bánh gatô, Cố Thành Trung nghiêm túc nói ra: “Năm nay có chút vội vàng, bỗng nhiên trở về từ Mỹ, bởi vì có chút chuyện quan trọng với K, anh cũng không kịp chuẩn bị cho lễ vật cho em”

“Không sao, có bánh gatô là được.

Cô mới không quan tâm những cái kia đâu, chỉ cần hàng năm đều là anh bồi ở bên cạnh, cùng mình đón sinh nhật là tốt rồi.

“Như vậy sao được, sinh nhật sao có thể chấp nhận, lễ vật vẫn phải tặng”

“Vậy anh cho em cái gì?” Cô hiếu kì nháy mắt, thấy anh vẫn cố chấp như vậy. Chỉ thấy anh nắm lấy tay của cô, nhẹ nhàng đặt ở trên ngực anh nói: “Anh, em có muốn hay không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play