*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau đó anh quay người ra ngoài gọi phục vụ đến giúp cô tắm rửa thay quần áo.

Đợi bên trong dọn dẹp sạch sẽ xong xuôi anh mới đi vào.

Mùi rượu trên người cô bay đi không ít, mặc một chiếc áo tắm rộng, nằm cuộn tròn trên giường, giống như một đứa trẻ khuyết thiết cảm giác an toàn Anh đắp chăn bông lên cho cô, nói: “Cố Ngọc Vy, tại sao anh lại không thể nhẫn tâm với em được chứ?”

Anh đang tự nói chuyện với chính mình, nhưng không ngờ Cố Ngọc Vy nắm lấy cánh tay anh, kéo anh xuống gần.

“Đừng rời xa em, xin anh đấy… đừng rời xa em mà”

Một người luôn cứng đầu và mạnh mẽ như Cố Ngọc Vy, cũng chỉ có thể mơ ngủ mới có thể thận trọng từng tý nói ra chữ “Xin” này.

Giờ phút này, cô ấy yếu ớt như vậy.

Lý Hoàng Pháp mềm lòng, xoa xoa lên đầu cô, nói: “Anh sẽ không đi đâu hết, sẽ ở đây canh em ngủ”

“Anh có yêu em không?”

“Yêu, tất nhiên anh yêu em rồi!”

“Vậy….vậy tại sao anh lại đẩy em ra?

Nguyên Doanh…”

Hai chữ cuối cùng rơi vào tai anh, thân thể hẳn kịch liệt cứng đờ.

Đồng tử của anh ta co rút lại, không thể tin được mà nhìn Cố Ngọc Vy.

Những lời này như một lưỡi dao sắc bén mãnh liệt đâm vào tim anh.

Khoảnh khắc đó, anh cười khổ một tiếng.

Quả nhiên anh đang năm mơ giữa ban ngày, nghĩ rằng cô đang nói với mình những lời ở đáy lòng.

Thực tế thì cô nghĩ anh là Nguyên Doanh.

Anh cũng không còn cách nào tiếp nhận cái ôm cua cô nữa, anh không muốn làm thế thân của Nguyên Doanh.

Anh dùng lực một chút, đẩy Cố Ngọc Vy ra.

Vòng tay cô đột nhiên trống rỗng, tay nhỏ huơ huơ tìm một điểm gì đó để nắm lấy.

Nhưng… một góc áo cũng không chạm vào được.

“Nguyên Doanh… Anh đừng rời xa em, đừng mà..”

Lý Hoàng Pháp lại nghe thấy lời này, hung hãng nheo mắt lại, hàm răng nghiến chặt.

Cố Ngọc Vy ngủ một mạch đến giữa đêm mới tỉnh dậy, đầu choáng váng, đau đến chết được.

Cô nhìn trần nhà xa lạ, ký ức chậm rãi ùa về, cô nhớ là mình đang ở trong quán bar uống rượu.

Nhưng mà bây giờ.

Cô vội vàng ngồi dậy, phát hiện không thấy quần áo của mình đâu nữa, còn đang mặc áo choàng tảm, mà bên trong áo cô lại không mặc gì cả.

Cái quái gì vậy?

Chính vào lúc, trong phòng tắm lại truyền ra tiếng nước chảy.

Cô bị dọa đến hồn bay phách cô uống rượu xong đã kéo một tên đàn ông lạ mặt nào đó làm chuyện khác người rồi?

Cô đi chân trần xuống đất, rón ra rón rén đi đến nhà tắm, khẽ yên lặng kéo ra một khe hở nhỏ.

Cô mở to mắt để nhìn rõ hơn, nhìn thấy được sau lưng của một người đàn ông.

Bên trong hơi nước mờ mịt, mơ hồ có thể nhìn ra được thân hình rằn chắc rất chân thực.

của người đàn ông, dáng người cao, thân hình đẹp, chỉ là… cái này…. sau lưng anh ta toàn là vết sẹo…”

Lý Hoàng Pháp?

Cô lại bị dọa đến hồn rời khỏi xác, nhanh chóng đóng cửa lại.

Cô nào dám ở lại lâu nữa, cứ để nguyên chân trần chạy luôn.

Lý Hoàng Pháp cũng rất bất lực, cô ấy đang ngủ nửa chừng, ồn ào đòi uống nước, sau khi anh cho cô uống nước, nhưng lại không đỡ cốc cho cô uống nên cô họ sặc sụa hết lên người anh.

Anh không còn cách nào khác chỉ đành tắm luôn ở đây.

Nhưng vừa ra khỏi nhà tắm lại thấy trên giường trống không, làm gì còn bóng dáng Cố Ngọc Vy đâu?

Anh lại nhíu chặt mày, lập tức điều tra ở phòng theo dõi Trong phòng theo dõi, Cố Ngọc Vy giống như một tên trộm, cong người, nhìn trước nhìn sau, chạy còn nhanh hơn cả thỏ.

Chẳng lẽ… cô hiểu lâm rồi?

Mặt mày cô ủ rũ trở về, căn biệt thự tối om, xem ra mọi người đều đi ngủ rồi, cô cũng nhẹ nhõm cả người thở ra một hơi Cô vừa mới vào nhà thì không ngờ “phụt” một tiếng, đèn trong phòng khách được bật sáng lên.

Cố Thành Trung ngồi trên ghế sô pha.

Cố Ngọc Vy liền chột dạ, giọng nói cũng run run.

“Anh… anh vẫn chưa đi ngủ sao?”

Cố Thành Trung nhíu chặt mày lại khi nhìn thấy cô em gái ăn mặc thế này: “Đây là thời trang gì của em? Muộn thế này mới về nhà, em đi đâu, làm gì?

“Em..’ Làm sao mà cô có thể giải thích rõ ràng được đây.

“Em đã lớn rồi cũng không còn nhỏ nữa mà anh, năm nay cũng đã mười tám tuổi rồi đấy! Em làm gì, trong lòng em tự hiểu, anh đừng quản em nữa”



Cô Ngọc Vy vội vã nói, sau đó nhanh như chớp đã chuồn đi rồi.

Hứa Trúc Linh cũng thành công chặn lại được Cố Thành Trung, nói: “Ngọc Vy cũng không phải trẻ con, cô ấy làm gì tự cô ấy hiểu rõ thôi.”

“Anh sợ con bé bị Nguyên Doanh làm cho mê hoặc đầu óc rồi chuyện hồ đồ gì cũng có thể làm ra mất”

“Ngọc Vy rất bình tĩnh, sao có thể thế được”

“Em nhìn nó mặc cái đồ gì kia?”

“Vậy tại sao anh không nhìn xem em đang mặc cái gì?”

Hứa Trúc Linh bĩu môi, có chút oán trách nói.

Bây giờ Cố Thành Trung mới nhìn kỹ Hứa Trúc Linh, cô thay một chiếc vay ngủ bằng voan mỏng, váy còn rất ngắn.

Cô không đi dép, chân trần trắng nõn để trên nền đất lạnh.

Hứa Trúc Linh cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của anh, hai má ứng đỏ, có chút xấu hổ.

Chuyện lúc trước xảy ra ở London, đến bây giờ cô vẫn còn canh cánh trong lòng.

Cô biết cơ thể mình không được khỏe, đấy là bẩm sinh, sau này có thể bù đắp được mà.

“Anh sẽ đi tìm Cố Ngọc Vy tính sổ, dám cho em mặc quần áo ngủ kiểu gì thế?”

“Không phải Ngọc Vy đâu!”

“Thế là Kỷ Hồng Thanh? Gan to thật đấy!”

“.* Hứa Trúc Linh đầu đầy vệt đen: “Là tự em… tự em mua đấy…” Cô lắp ba lắp bắp nói không rõ ràng.

Cô cảm thấy máu khắp ngư: đầu rồi, làm tai cô đều vàng lên tiếng ù ù.

Vết màu đỏ… lan đến cổ rồi sau tai… Cố Thành Trung nghe thấy lời cô nói, tim liền run lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play