*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Tôi… tôi đoán giúp cô nhé” Kỷ Hồng Thanh bất lực nói.
Trên thực tế, với bộ dạng hốt hoảng như vậy, có muốn nghĩ cũng nghĩ không ra, nhưng để cho cô an tâm, cô ấy chỉ có thể như vậy. Và cuối cùng thì cô ấy cũng lừa Hứa Trúc Linh thành công, để cô không rối lên nữa, sau đó liên lạc với Kỷ Thiên Minh, yêu cầu anh ta sử dụng thế lực ngầm để giúp kiểm tra xem Cố Thành Trung đang ở đâu Nửa giờ sau, Kỷ Thiên Minh gọi lại báo đã phát hiện anh đang uống rượu một mình trong quán bar.
Sau khi Hứa Trúc Linh biết tin, cô đã ngay lập tức lái xe đến đó.
Lúc cô đến, Cố Thành Trung không biết đã uống say đến mức nào, thậm chí còn đánh nhau với người ta.
Kẻ thù thì nhiều, mình anh chiến đấu, nhưng lưng thẳng đứng, không chịu bị đánh ngã.
Vừa bước vào cửa, cô đã thấy thanh sắt đập vào đầu anh, máu chảy đầm đìa.
Máu chảy xuống mắt làm mờ đi tầm nhìn của anh, nhưng đường nét của Hứa Trúc Linh lại rõ ràng một cách lạ thường.
Anh không ngã xuống, còn đẩy mạnh đám đông ra, vậy mà anh vẫn có thể bước đi.
Điều này khiến những người đó sợ hãi vì không ai có thể chịu đòn như vậy.
Cố Thành Trung bước đi loạng choạng, nhưng cũng vô cùng vững vàng.
Ngay lúc đó, Hứa Trúc Linh như sững người, cô muốn hét lên nhưng trong cổ họng cứ như bị bông gòn nhét vào.
Cô không thể nhúc nhích một chút, chỉ có thể nhìn Cố Thành Trung trên người đầy máu đi về phía mình.
Khi anh bước đến trước mặt cô, cô mới tỉnh dậy như một giấc mơ và lấy lại được giọng nói của mình.
“Cố…Cố Thành Trung…” Cô run rẩy gọi tên anh.
“Trúc Linh, được nhìn thấy em thật tốt quá”
Nói rồi anh gục người xuống, đập vào cánh tay của Hứa Trúc Linh Cô có một thân hình mỏng manh như vậy, nhưng lại cố gắng đỡ lấy anh. Cô biết rằng cô không thể gục ngã nếu không muốn làm anh bị thương thêm.
Những giọt nước mắt trào ra trên đôi mắt cô.
“Cấp cứu…. làm ơi gọi cứu giúp tôi đi, hãy cứu anh ấy với…”
Cuối cùng đã xảy ra một cuộc hỗn chiến.
Cố Thành Trung được đưa vào phòng phẫu thuật, trong khi cô đang đứng đợi ngoài hành lang trong bồn chồn.
Từ trước đến nay anh luôn bình tĩnh không quan tâm đến mấy tên côn đồ, sao đột nhiên lần này anh lại uống rượu chán chê, lại còn đánh nhau để biến mình thành thế này?
Cuối cùng ca phẫu thuật cũng kết thúc, anh bị xuất huyết nội sọ nhưng rất may không bị chèn ép dây thần kinh, thật là trong cái rủi có cái may.
Cơn nguy kịch đã qua, bây giờ còn phải chờ anh tỉnh lại để xem tình hình như thế nào.
Nói chung, không có gì nguy hiểm đến tính mạng, miễn là bệnh nhân tỉnh dậy an toàn.
Hứa Trúc Linh nghe được tin đó, thở dài thườn thượt.
Cô ngồi chăm sóc trước giường bệnh không rời nửa bước đi, Kỷ Hồng Thanh thấy thế cũng rời đi để lại không gian trống cho hai người họ.
Khi y tá đến thay băng, Hứa Trúc Linh mới nhận thấy tay phải của anh có một vết sẹo.
“Tay phải của bệnh nhân bị đau dây thần kinh, vì vậy sau này không thể gõ bàn phím, cầm vô lăng, viết bãng bút trong thời gian dài.
Ví dụ như không được mang vác vật nặng. Gia đình bệnh nhân cần lưu ý”
“Đây cũng là do đánh nhau gây ra sao?
Làm sao có thể nghiêm trọng như vậy chứ?”
“Cái này… cái này xem ra không phải. Bởi vì vết thương đã bị viêm, thời gian chấn thương cũng phải đã một thời gian. Nghiêm trọng như vậy là bởi vì thời gian điều trị tối ưu đã bị trì hoãn”
Hứa Trúc Linh nghe thấy mà cau mày, nhìn Cố Thành Trung đang bất tỉnh trên giường bệnh, trái tim cô khẽ run lên.
Vết thương nào trước lúc uống bia và đánh nhau… khiến anh đau đớn đến vậy.
Lần đầu tiên… cô thực sự cảm thấy sự tuyệt vọng từ anh.
Cố Thành Trung, anh là người như thế nào thế?
Giống như một vị chiến binh, sẽ không bị đánh bại bởi bất cứ điều gì, sẽ không bao giờ gục ngã. Nhưng trong quán bar, khoảnh khắc anh khó khăn bước về phía cô ngay lúc đó…
cô đã thấy cả tuyệt vọng lẫn sức sống.
Điều gì đã xảy ra khiến anh trở thành như thế này?
Anh hôn mê rất lâu, cả ngày lẫn đêm, đến tối hôm sau mới tỉnh dậy.
‘Vết thương ở chân chưa lành, đi lại còn khập khiễng nhưng cô nhất quyết muốn chăm sóc cho anh.
Cô không thể hiểu nổi mình là một người què quặt làm sao có thể giúp đỡ cho Cố Thành Trung.
Liệu điều này có chứng tỏ cô có thể bảo vệ anh trong những khó khăn trong tương lai không?
Khi nhìn thấy Cố Thành Trung mở mắt ra, cô không hề bối rối mà ngược lại rất bình tĩnh.
Anh chăm chú nhìn trần nhà hồi lâu, sững sờ?
“Cố Thành Trung…anh tỉnh rồi sao?”
Anh đưa mắt phượng nhìn cô.
Bộ dạng vô hồn của anh khiến cô rất sợ hãi.
Anh nhìn cô rất lâu, giống như lần đầu tiên nhìn thấy cô, trong mắt anh ánh lên một điều gì đó kỳ lạ Thời gian trôi qua, cô có thể nghe thấy rõ ràng nhịp tim của mình, đang dần dần tăng tốc.
Cô nghĩ anh chẳng lẽ lại mất trí nhớ, quên mất bản thân mình, lời mở đầu là: Cô là ai?
Chẳng lẽ, một cảnh tượng cẩu huyết như vậy lại xảy ra đối với cô ấy sao?
Hồi lâu, anh nhắm mắt lại nói: “Trúc Linh, anh bộ dạng như này… Có phải nhìn không giống người lắm đúng không?”
Nghe đến cái tên này cô đã cảm thấy an tâm anh vẫn còn nhớ cô, chưa mất trí nhớ.
Chỉ là nữa câu sao đó anh có ý gì chứ?
“Anh vốn dĩ là người, sao tự nhiên lại nói mình không giống người chứ?”
“Trúc Linh, anh mệt quái”
Năm chữ ngắn ngủi này như đỉnh đóng cột, đâm thẳng vào trái tim Hứa Trúc Linh một cách mãnh liệt, khiến trái tìm cô cười thâm.
Mệt sao?…Cố Thành Trung nói anh ấy mệt sao?
“Thành Trung à, rốt cục đã xảy ra chuyện gì, đến em cũng không thế kế sao?”
“Trúc Linh, nói ra không sợ em chê cười nhưng hóa ra cuộc sống của anh bi đát thé này đây”
Hứa Trúc Linh chưa bao giờ nhìn thấy Cố Thành Trung như thế này, thiếu sức sống, giống như một con rối dây. Sự mệt mỏi có thể nhìn thấy được rõ ràng.
Trái tim, bộ não và linh hồn của anh đang kiệt sức Anh ấy nói tất cả mọi thứ về Cố Thiện Linh và lặp lại nó như thể đang tự chế giêu bản thân.
Hứa Trúc Linh không bao giờ ngờ rằng Cố Thiện Linh vẫn còn sống, và đó là K bên cạnh Josh.
Hơn nữa, vụ nổ tàu du lịch ban đầu hóa ra là kế hoạch của anh ta.
Tuy nhiên, Cố Thành Trung đã che giấu cảm xúc của mình, anh không muốn Hứa Trúc Linh lo lắng cho mình.
Vì sự sống còn của mình, Cố Thiện Linh đã bỏ rơi người vợ của mình, thay đổi diện mạo, thậm chí là mất cả danh tính. Vậy mà sự bền bỉ của Cố Thành Trung bao năm qua là hoàn toàn dành cho anh.
Giờ đây, nỗi ám ảnh đã bao trùm tất cả, cú sốc thực sự quá lớn.
Anh nặng nề nhầm mắt lại, thà rằng không bao giờ biết được sự thật, chí ít cũng cảm thấy tốt hơn Nhìn thấy anh như vậy, trái tim Hứa Trúc Linh đau đớn vô cùng.
Cô ôm lấy anh: “Đau không? Có em vuốt ve như thế này sẽ không đau nữa”
Cơ thể cô nhỏ và mềm mại đến mức anh dường như không thể cảm nhận được sức nặng của cơ thể cô. Anh siết chặt vòng tay ôm lấy cô.