"Nếu đã không thể ở bên cô ấy cả đời, thì có muốn thân thể của cô ấy cũng chẳng có ý nghĩa gì hết. Tránh cho chồng của cô ấy sau này ghét bỏ cô ấy vì điều đó. Hơn nữa... tôi lấy đi lần đầu của cô ấy, lỡ tôi chết rồi mà cô ấy vẫn cứ nhớ mãi không quên được tối thì phải làm sao? Làm một người con gái quá khổ, tôi không cần cô ấy luôn nhớ tới mình, chỉ muốn cô ấy tiếp tục sống thật tốt, có người có thể đối tốt với cô ấy là được rồi." "Cổ Thành Trung... cái tư tưởng này của anh... không phải ai cũng nghĩ được, anh không cảm thấy bản thân sẽ bị thiệt thòi sao?"
Kỷ Nguyệt Trâm hoài nghi nhìn anh, trên đời này thật sự có tình yêu không cầu vu lợi như vậy sao? Có thể bỏ qua bản thân và cố gắng hết sức để bảo vệ đối phương như vậy sao? “Tôi chưa từng nghĩ đến vấn đề có thiết thời hay không, tôi chỉ biết rằng có đáng hay không mà thôi. Vì cô ấy, tôi làm gì cũng cảm thấy đẳng giả, vậy là được rồi."
Nghe những lời này, Kỳ Nguyệt Trầm cảm thấy hơi xúc động. "Cổ Thành Trung... Đột nhiên tôi rất mong chờ anh sẽ đánh bại vận mệnh. Tôi lớn tới từng này, vẫn luôn thuận theo sự sắp đặt của vận mệnh, cho rằng ý trời là điều không thể cưỡng lại được. Nhưng hiện tại... bỗng nhiên lại cảm thấy có thể chống lại được điều đó, còn phụ thuộc vào chuyện anh có đủ mạnh mẽ hay không, trái tim đấu tranh có kiên quyết hay không " "Cảm ơn lời chúc phúc của cô, tôi sẽ dốc toàn lực để ứng phó chuyện này." ***
Rất nhanh, Hứa Trúc Linh đã được sắp xếp đến một nhà hàng để học hỏi, đó là một nhà hàng do chính tay đầu bếp địa ngục mở, số lượng người mỗi ngày đều có hạn, nghe nói số người đặt bàn thậm chí đã xếp vào cả tháng sau đó, có thể thấy bếp trưởng ở đây vô cùng có tiếng tăm.
Hứa Trúc Linh vừa đến đã ở bếp sau làm trợ thủ, mỗi ngày Gordon chỉ đến một hai tiếng, làm vài món án cho khách sau đó liền rời đi.
Từ đầu đến cuối, đều chưa từng đem mắt nhìn thẳng vào có lấy một lần. Xung quanh cũng có rất nhiều người vô cùng nổi lực, bọn họ đều muốn thể hiện chính mình, chỉ mong Gordon có thể để ý đến mình một chút,
Nếu so sánh thì Hứa Trúc Linh lại giống như đang đi nghỉ dưỡng hơn.
Cô lon ton theo sau Phó Bình Sinh học nấu ăn, học được rất nhiều điều mới mẻ.
Lần nào Cổ Thành Trung cũng giúp cô làm một chú chuột bạch, nếm thử những món ăn mới mà cô làm.
Cũng không biết anh đã sử dụng mối quan hệ gì, thường mua một vị trí chuyên để gọi món ăn cô làm, khiến cho hiệu suất công việc hàng ngày của cô không tới nỗi quá mức ảm đạm.
Thậm chí cô còn nghe nói, đầu bếp được đặt nhiều món nhất mỗi ngày có thể được Gordon nhận làm người học việc cuối cùng.
Dù sao thì Hửa Trúc Linh cũng không hứng thú lắm.
Chín giờ tối, khách dần trở nên ít hơn bởi vì chín giờ mười lăm nhà hàng sẽ đóng cửa dọn dẹp.
Cổ Thành Trung chưa đến, cô liền cùng mọi người dọn dẹp và sinh Phó Bình Sinh lặng lẽ châm một điều thuốc, nói: “Cháu có làm việc chăm chỉ đi chăng nữa, nhưng không phải ở trước mặt Gordon thì có ích gì chứ? "Tại sao cháu phải làm cho ông ta xem? Cháu chỉ đang giúp chủ thôi, hôm nay chẳng phải là ca trực của chủ sao?" "Con bé ngốc nghếch này, không vậy Gordon mà lại vây quanh tôi làm cái gì chứ?"
Phó Bình Sinh là một người đàn ông trung tuổi mập mạp, ông ấy là con lai có tính tình vô cùng hiền hòa.
Ông ấy cũng là học trò của Gordon, có thể trở thành một bếp phó trong nhà hàng như hôm nay cũng đã xem như là một người rất lợi hại.
Mỗi ngày, món được đặt nhiều nhất ngoài món của Gordon ra thì chính là món của ông ấy.
Cô cũng đã được nếm thử các món ăn của Gordon, thực sự rất ngon, nhưng món mà Phó Bình Sinh làm cũng không tồi chút nào! "Cháu biết mình không xuất phát từ trường chính quy, thiên phủ cũng không phải tốt lắm cho nên bếp trường sẽ không bao giờ nhìn đến cháu đầu. Hơn nữa cháu chỉ đến học hai tháng, sẽ không học được nhiều. Ngày nào cũng theo sau chủ, học món nào thì làm món đẩy cho bạn trai, để anh ấy đổi khẩu vị mới. "Cho nên nói, Gordon không kiến nghị con gái làm đầu bếp, vì không thể theo đuổi đến trình độ cao nhất của ẩm thực, mà sẽ bị những chuyện đời thưởng rằng buộc!" Phó Bình Sinh lắc đầu nói. "phiến diện!"
Hứa Trúc Linh bất mãn bĩu môi. “Nếu bị bếp trưởng nghe thấy câu này của cháu, sẽ bị đuổi ra ngoài đó!" "Vốn đi đã là vậy, không phải chỉ con gái thì mới bị ràng buộc, chỉ cần là người có tinh thần trách nhiệm thì đều sẽ bị ràng buộc. Đầu bếp là một công việc, phải không? Chủ dùng công việc này để kiếm sống, nuôi gia đình mình. Thỉnh thoảng chú cũng nấu cơm ở nhà cho vợ con ăn đúng chứ, nhìn thấy họ ăn rất vui vẻ, lẽ nào chủ không cảm thấy vui hơn là khi chủ nấu ăn cho khách ở bên ngoài sao?" "Bếp trưởng chưa có bạn đời cũng chưa có con cái, ông ta cảm thấy rằng nghiên cứu mỹ thực là việc cao cả nhất. Nhưng khi có vợ con rồi, ông ta sẽ thấy rằng có nhiều thứ còn quan trọng hơn cả việc nghiên cứu mỹ thực " "Hiện tại ông ta làm vì danh lợi, vì thương hiệu của chính mình. Còn cháu chỉ đến để học hỏi, chủ yếu là do trai cháu đã hao phí nhiều tâm tư giúp cháu đến đây học tập, cháu không thể để anh ấy thất vọng được. Dù cháu có nấu khó ăn đến mức nào đi nữa, anh ấy vẫn sẽ quét sạch nó, cho nên cháu nghĩ rằng kỹ năng nấu ăn của cháu như vậy đã là nhất rồi
Nghe vậy, đột nhiên cảm xúc của Phó Bình Sinh trở nên tốt hơn.
Ông ấy cũng là một đầu bếp nổi tiếng, nhưng làm việc ở dưới trưởng Gordon, thì làm sao một ngôi sao có thề tranh mặt trời phát sáng được kia chứ?
Ông ấy vẫn luôn cảm thấy buồn bực không vui, thế nhưng trong số những thực tập sinh đợt này, chỉ có Hứa Trúc Linh là đi ngược lại, lon ton chạy theo sau mông ông ấy, nghiêm túc hỏi han.
Lâu ngày, ông ấy cũng rất thích đứa trẻ này. "Đó có phải là người đàn ông luôn lo nghĩ cho chuyện kinh doanh của cháu không?" "Đẹp trai không? Cháu chọn đó!"
Hứa Trúc Linh đắc ý nói, như thể đó là chuyện tuyệt nhất trên thế giới này.
Phó Bình Sinh gật gật đầu: "Rất đẹp trai, rất hợp với cháu. Nhìn cháu kìa, nhẫn cũng đã đeo luôn rồi, vậy đã kết hôn chưa?" “Sắp rồi, chúng cháu sẽ kết hôn vào ngày một tháng chín "Ó, vậy thì chuyện tốt sắp đến rồi. Tôi thấy chẳng trai trẻ đó không tối, có thể phát triển, còn có một tương lai tươi sáng." "Con người phải chạy theo danh lợi, chuyện đó chẳng bao giờ có hồi kết cả. Chú cũng biết, chúng ta có một nhân vật trong tiểu thuyết tên là Độc Cô Cầu Bại. Khi chú đứng trên đỉnh cao, chủ sẽ rất cô đơn, cảm thấy không ai có thể đánh với mình một trận. Đến lúc đó trái lại sẽ trống rỗng và cô đơn lắm. " "Cháu không muốn làm người đứng trên cao, cũng không muốn làm việc gì cũng phải chắt chiu từng li từng tí. Cháu chỉ muốn nấu ăn, xoa bóp cho người yêu của cháu, làm một hậu phương vững chắc cho anh ấy mà thôi!" "Haiz, tôi từng này tuổi đầu rồi, thậm chí còn không hiểu rõ cuộc sống bằng một cô nhóc như châu, đúng là đã đi ngược rồi."
Phó Bình Sinh không khỏi thở dài một hơi.
Suốt chặng đường, luôn bận rộn vì danh lợi, dường như ông ấy đã quên cả việc dành thời gian cho vo con.
Người nhà đã oán trách rất nhiều, nhưng họ vẫn không rời không bỏ. Ông ấy giật mình nhìn thấy bộ dạng của bản thân hai mươi năm trước, khi theo đuổi người vợ mình yêu say đầm, cũng là trạng thái nhiệt huyết sôi trào như vậy, làm gì có suy nghĩ chạy theo danh lợi như thế nào dâu?
Phó Bình Sinh vực lại tinh thần, bắt đầu dọn dẹp.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng còi xe, Cổ Thành Trung đã tới. "Con gái, bạn trai của cháu tới đón cháu rồi kia, mau tro ve di." "Cháu cùng chủ làm xong rồi về."
Cổ Thành Trung bước vào, thấy cô vẫn đang dọn dẹp nên anh cũng rất tự giác mà cầm cây lau nhà lên.
Đương nhiên là anh không biết lau, nhưng năng lực học tập của anh rất nhanh, chì hỏi Hứa Trúc Linh một lần anh đã biết đã lau bàn, lau sàn một cách thành thao rồi.
Ba người cùng làm việc, tốc độ cũng theo đó mà tăng nhanh.
Cho đến khi hai người họ đi thay đồng phục, Cổ Thành Trung đã mua đồ uống và kem về. Để uống dành cho Phó Bình Sinh, còn kem này là món yêu thích của Hứa Trúc Linh "Ôi, vui quá đi, đúng lúc em đang nghĩ trời quá nóng, muốn mua một ít kem que " "Bởi vì anh là con sâu trong bụng của em nên đương nhiên biết em muốn ăn cái gì. Nhưng không thể ăn quá nhiều, có hại cho dạ dày." "Vâng, vâng, em chỉ ăn một que thôi."
Cô gật đầu như giã tôi.
Nhìn hai người họ như vậy, Phó Bình Sinh như nhìn thấy chính bản thân mình lúc còn trẻ, không nhịn được mà mìm cười.
Ngày hôm sau, khi mọi người vẫn đang chen lấn để theo sau Gordon, ở bên này Phó Bình Sinh đã mở cửa sau cho Hửa Trúc Linh, bắt đầu dạy cô tay nghề độc đáo của riêng mình.
Ông ấy không bằng Gordon, vì vậy những người kia sẽ không tìm đến để nhận ông ấy làm thấy,
Ông ấy đã luôn buồn bực vì thất bại, nhưng giờ đã nghĩ thông suốt rồi.
Thiên phủ của Hứa Trúc Linh có hạn, đầu óc cũng không linh hoạt. Nhưng cô không bao giờ nịnh nọt a dua hay sống hai mặt, đạo đức giả, Mỗi ngày luyện tập dùng dao, làm rau củ, quét dọn vệ sinh, cô không bao giờ làm qua loa cho có, Phó
Binh Sinh cũng rất an tâm khi dạy bảo cho cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT