Cô chớp mắt một ánh mắt u ám, lợi ích... một từ rất hiện thực cũng rất tàn nhẫn.
Phó Minh Tước thấy dáng vẻ của cô cũng biết là chính bản thân mình đã nói quá nhiều.
Anh ta mấp máy môi, nói: “Minh Diệp rất nhớ cô." "Cô bé có khỏe không? Tôi không thể về đón tết, tôi cũng không biết các anh ở đâu, cũng không có tặng quà năm mới nữa."
Đồ chơi, nhà cửa lắp ghép cô chuẩn bị cũng không thể tăng được. “Bây giờ con bé không có ở cạnh tôi, sức khỏe bản thân cũng ổn rồi, chỉ là... con bé rất nhớ cô." "Chỉ cần sức khỏe của bản thân tốt rồi sau này sẽ còn có thể có cơ hội gặp mặt thôi, không cần nôn nóng đầu." “Nghe nói cô muốn kết hôn với Cổ Thành Trung à? Anh ta là người có muốn ở bên cạnh cả đời sao?" Sắc mặt Phó Minh Tước tối sầm lại, nặng nề nói từng chữ "Đương nhiên rồi."
Hứa Trúc Linh không suy nghĩ nhiều mà nói ra, không có một chút do dự nào.
Phó Minh Tước nghe cô nói như thế nên rơi vào trầm lặng.
Mắt phượng hơi hơi nheo lại, bên trong giống như là chứa đầy mực.
Lông mi thật dài che khuất vẻ đẹp của đôi mắt, đến mức trước sau Hứa Trúc Linh cũng không thể nhìn thấy.
Hai tay của anh ta buông xuống bên eo, im hơi lặng tiếng mà xiết chặt. "Như thế cũng tốt
Bốn chữ này nói ra vô cùng nặng nề.
Hứa Trúc Linh không có nghĩ nhiều đến thế, trà lời: “Tôi phải về rồi, chỗ này quá nguy hiểm, tôi không thể tiếp tục nán lại đây được nữa." “Đi đi, rời đi càng xa càng tốt, Kettering... rất nguy hiểm"
Hứa Trúc Linh gật gật đầu, sau khi chào tạm biệt anh ta thì lập tức quay trở về”
Phó Minh Tước đưa mắt nhìn cô rời đi, cuối cùng sau khi biến mất không thấy gì nữa mới nhàn nhạt thu lại ánh mắt
Hứa Trúc Linh về đến nơi ở của Diên, cũng tách khỏi Cổ Thành Trung.
Nhưng khoảng thời gian sau này Cổ Thành Trung rất bận rộn, thậm chí anh còn đồng ý cho Chủ Strzyga mỗi ngày đưa cô đến Kettering, dường như vô cùng yên tâm.
Diên cũng hi vọng cô ở bên cạnh mình nhiều hơn, cuối cùng dứt khoát ở lại.
Mỗi ngày cô và Cổ Thành Trung vẫn nói chuyện điện thoại với nhau, tần số video call cũng rất ít.
Cuộc sống của cô cũng yên bình hơn rất nhiều, còn hơi chưa thích ứng được, bởi vì cô đã có thói quen cả ngày dính ở cùng một chỗ với Cổ Thành Trung.
Mỗi lần gọi điện thoại mới chỉ nói có hai câu qua loa, đối phương đã nói công việc mình rất bận liền cúp máy.
Hứa Trúc Linh nhìn chằm chằm màn hình điện thoại tối dân, trong lòng không biết là có cảm giác gì. Chắc chắn là rất bận rồi, nếu không thì sao lại tất điện thoại nhanh như vậy chứ Mà ở bên kia đầu điện thoại thì Có Thành Trung cũng đau đầu ôm trán
Anh né tránh Hứa Trúc Linh là bởi vì có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.
Đã không biết được đây là lần thứ mấy anh đến nhà thăm hỏi nữa, nhưng nhà thiết kế Donald vẫn đóng cửa không gặp như cũ, vô cùng phách lối, thái độ cũng không lịch sự.
Vài lần thư ký liên lạc với trợ lý của ông ta nhưng không có kết quả, anh chỉ có thể tự mình ra trận.
Anh muốn cho Hứa Trúc Linh một lễ cưới cả đời khó quên, áo cưới với nhẫn kim cương cũng phải có một không hai trên toàn thế giới, phải tốt nhất, không thể sơ sài.
Mặc kệ là cô có muốn hay không, chỉ biết rằng mỗi giờ mỗi phút anh đều đang suy nghĩ.
Muốn cho cô cuộc sống tốt hơn, muốn cho cô tất cả yêu thương.
Muốn đóng gói nguyên bản thân mình tặng cho cô, để có đối xử thật tốt.
Yêu một người sớm đã vượt qua bản thân Đề Hứa Trúc Linh đi ba ngày, anh cũng chờ Donald ba ngày. ở phương Đông có câu nói bất quá tarn, anh cũng muốn thử cách này một chút hi vọng có thể đợi được Donald.
Ngày thứ tư trợ lý của Donald mở cửa, nói rằng thấy đã đồng ý gặp anh, chỉ gặp mười phút.
Cổ Thành Trung đi vào phòng làm việc, bên trong rất lộn xộn, tất cả trên mặt đất đều là kim khâu. Nhưng ở trên người của những mô hình người mẫu kia lại gọn gàng xinh đẹp, lộng lẫy, không có chút tì vết nào.
Donald nổi tiếng là nhà thiết kế áo cưới số một trên toàn thế giới.
Rất nhiều hoàng gia trên thế giới kết hôn đều do chính tay ông ta tham gia thiết kế.
Ông ta kiêu căng ngạo mạn không coi ai ra gì, có tiếp đón hay không đều dựa cả vào tâm trạng của ông ta.
Hơn nữa bây giờ tuổi ông ta cũng cao, mắt nhìn không được tốt, cảng đứng trên cao càng không thơm thân
Anh trông thấy Donald đeo kinh lão, củi người, đang may và trên cái máy may trông rất cổ,
Hai mắt ông ta đục ngầu, cũng không nâng mi mắt một chút liền nói: "Người trẻ tuổi, cậu đứng trước của chúng tôi ba ngày ảnh hưởng đến việc làm ăn của tôi có biết không?" “Tôi đến để tìm ông chủ giúp tôi thiết kế một bộ váy cưới cho vợ tôi “Có nhiều người đến nhờ tôi giúp lắm, sao tôi phải thiết kế cho cậu chứ? Mặc dù cậu giàu có ở một nơi, nổi tiếng ở khắp phương Đông, nhưng vậy thì sao chứ? Có chống lại được những người hoàng gia, tổng thống này không?" “Tôi muốn ông chủ thiết kế váy cưới cho hai vợ chống yêu nhau, thanh danh là thứ ở phía sau. Nguyên nhân áo cưới của ông có thể khiến người khác hải lòng, là bởi vì những cái đó đều mang đến hơi thở hạnh phúc mỹ mãn. Cũng kèm theo lời chúc phúc của ông, chúc phúc cho đôi trẻ trăm năm hòa hợp, cho nên từng đường kim mũi chỉ mới hoàn mỹ như vậy không phải sao?"
Donald nghe được lời nói này, cánh tay đang may cũng dừng lại, hơi ngạc nhiên ngước mắt nhìn về phía Cổ Thành Trung,
Cổ Thành cũng nhìn ông ta, điểm đảm cười. Ông ta đầy kính lão, hỏi: "Nhóc con cậu còn hiểu biết về thiết kế sao?" “Thật ra tôi không hiểu, tôi là thương nhân, suy nghĩ rất tầm thường. Kiểm được rất nhiều tiền, cũng đã từng làm không ít chuyện xấu. Nhưng... một người đàn ông không tốt giống như tôi đã tìm được người phụ nữ yêu trọn một đời. Tôi cũng biết chuyện cũ của ông chủ, ông chủ yêu tha thiết người vợ đã mất, nhiều năm cũng không lập gia đình mà đi đến con đường thiết kế áo cưới " "Cũng là bởi vì trước khi người vợ yêu quý của ông mất đã mặc chiếc áo cưới do ông thiết kế " "Tôi cũng muốn hợp tác với ông chủ để thiết kế một chiếc áo cưới tặng cho vợ chưa cưới của tôi. Tôi muốn cô ấy thoát khỏi sợ hãi, thoát khỏi phiền não, thoát khỏi cuộc sống này đây mai đó, thoát khỏi những tháng ngày không lo nghĩ. Cũng mong cô ấy khỏe mạnh, hi vọng trời mưa cô ấy có dù, trời tối thì có đèn, quan trọng nhất chính là vẫn luôn có tôi làm bạn trên đường."
Anh nói ra một đoạn này, trong lòng rất bình thản, đáy lòng cũng không sóng lớn tràn bờ gì. Nhưng quả thật lại là suy nghĩ từ sâu trong lòng anh, Anh không muốn sục sôi cuồng nhiệt gì cả, chỉ muốn tình cảm này nở theo thời gian âm thầm đến khắc cốt ghi tâm
Muốn bên cô đi hết đời này, kiếp sau vẫn sẽ đến tìm cô như cũ, đối xử tốt với cô chỉ thế mà thôi.
Donald nghe được lời nói này thì có hơi cảm động.
Tuổi trẻ bây giờ đều quá nóng nảy, hôn nhân của nhà quyền thế, hoàng gia lại tràn đầy các loại màu sắc, ông ta làm nhà thiết kế áo cưới được nhiều năm như vậy rồi cũng là lần đầu tiên gặp được người trẻ tuổi thủ vị như vậy. "Nhóc con, áo cưới của tôi cũng không rẻ, cậu phải suy nghĩ cho thật kĩ đó." “Nếu như dùng tiền cho người phụ nữ của mình cũng không nỡ như vậy có thích hợp không?"
Cổ Thành Trung vừa cười vừa nói, biết Donald đã nhân nhượng, áo cưới kia chắc cũng được rồi. “Được rồi, vậy tôi cần phải lấy ra thứ chôn giấu rồi. Cũng không tính là thiết kế mới, là bộ váy dùng để cưới người tôi yêu lúc trẻ. Mặc dù bà nhà tôi qua đời sớm, nhưng chúng tôi cũng đã sống chung gần bốn mươi năm rồi. Trong bốn mươi năm chúng tôi giúp đỡ nhau trong hoạn nạn, ân ái đến bạc đầu, cũng coi đã hiểu "Tôi giúp cậu thiết kế lại, cậu cũng tự mình ra tay, như thế nào?" "Đây coi như là ông chủ chúc phúc sao?" “Không chỉ là tôi mà cũng là lời chúc phúc của bà nhà tôi. Vật kia... là thứ bà ấy thích nhất, cũng là thứ tôi hài lòng nhất. Tôi từ một thanh niên đang sung sức, biến thành người đàn ông có gia đình, toàn bộ đều nhờ vào bộ áo cưới đó đó. Người trẻ tuổi, đường còn rất dài, bây giờ phải biết trân trọng người ở trước mắt, con đường tương lai chắc chắn sẽ tốt." Donald chân thành chúc phúc mà nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT