Trên đường đi đến đây anh vẫn nơm nớp lo sợ, sợ có thực sự khó chịu mà quyết định chia tay với mình, không ngờ kết quả lại là nói đùa, chỉ làm trò cười cho người khác xem.
Nếu trước đó nói chuyện qua thì anh còn có thể chịu được, nhưng cô lại tự ý làm trước rồi mới giải thích.
Hứa Trúc Linh không thở nổi, gương mặt đỏ lên, hơi thở có chút mờ mịt.
Người đàn ông phát hiện được, sau đó mới miễn cưỡng lưu luyến buông bờ môi cô ra.
Hai gò má của cô đỏ hồng một mảng, hai con người ngân ngân nước, trong suốt sạch sẽ, không nhiễm bụi trần thế.
Vẻ mặt cô vô cùng đáng thương nhìn Cổ Thành Trung, bĩu môi nói: "Sao anh lại hung ác như thế, lại còn cần đầu lưỡi của em nữa? Chẳng lẽ ý tưởng này ủa em không tốt sao? Em mất một đêm để suy nghĩ đây l "Tốt thì tốt, nhưng mà lại khiến anh rất sợ, Hứa Trúc Linh, nếu lần sau em lại đủa anh kiểu này thì nhất dinh anh sẽ lột da em xuống cho xem
Cổ Thành Trung hung hãn nói, để cô ấn tượng về mình.
Cô hoạt bát thè lưỡi, nói: "Em không dám nữa đâu, vậy thì tiếp theo còn phải xem anh thế nào, một mình em không thể đuổi hết người bên ngoài đi đầu." "Được lắm."
Cổ Thành Trung là người làm ăn, làm chuyện gì cũng đều sẽ cân nhắc lợi ích của mình. "Anh lại còn nói được lắm? Em sắp bị anh hại chết đến nơi rồi." "Vậy anh không ra ngoài, em phải làm gì để thuyết phục anh đi." Dù anh bận nhưng vẫn ung dung nói: "Gọi chồng đi rồi anh sẽ ra ngoài với em." "Bên ngoài vẫn còn có người." "Vậy em ghé vào tai anh nói một câu là được." "Vậy... Vậy được rồi."
Cô nhéo nhéo ngón tay, có chút xấu hổ,
Dù không phải lần đầu tiên gọi nhưng Hứa Trúc Linh vẫn cảm thấy rất xấu hổ, dù sao hai người vẫn chưa kết hôn mà đã vỡ vỏ chống chống rồi
Cô sợ người bên ngoài nghe thấy nên cố ý giảm âm lượng xuống, ghé vào tai anh nói: "Chồng a, anh có thể dien một vở kịch với em được không?"
Lời nói tinh tế này thật nhỏ bé, vô cùng đáng thương.
Hơi thở nóng bỏng của cô xuyên vào trong ốc tại khiến thân thể anh khẽ run lên.
Chết tiệt... điều này quá mơ hồ, quá oái oăm.
Vậy mà anh... không kiểm soát nổi, cơ thể bắt đầu có phản ứng.
Anh nhíu mày một cách hung hăng, trực tiếp ôm chặt cô vào trong lòng, đề cô ngồi trên đùi mình.
Cô cảm nhận được sự thay đổi của anh, đứng ngồi không yên. "Đừng nhúc nhích, để cho anh ôm một lúc, nếu không chỉ sợ lát nữa sẽ không phải ra ngoài gặp người khác được. "Anh... ôm em thì chẳng phải tình hình sẽ tệ hơn sao?"
Cô thận trọng hỏi, như thế này thật sự sẽ ổn sao? Anh bất đắc di cười khổ. "Nhưng em yên tâm đi, lòng anh sẽ bình tĩnh lại, cảm giác ôm em thật tốt, ôm em ca đời cũng không đủ
Anh nói rất nhẹ nhàng, giọng nói trầm ấm và giới cảm chui thẳng vào ốc tại, càng cảm giác dễ chịu hơn.
Cô xấu hổ đỏ bừng mặt, nhếch miệng lên nở một nụ cười hài lòng. Phải khoảng mười phút sau anh mới trở lại trạng thái bình thường, sau đó ra ngoài cùng với Hứa Trúc Linh.
Người bên ngoài trông đợi, căng dài cả cổ, trong lòng ai cũng muốn biết bọn họ đã làm chuyện xấu 0 bên trong.
Bọn họ vừa bước ra, bên ngoài trong nháy mắt trở nên lặng ngắt như tờ. "Anh đừng có đi theo em, em muốn hủy hôn, em không muốn ở bên cạnh anh nữa." "Không được, nếu như em từ hôn thì anh phải làm sao bây giờ? Hứa Trúc Linh, em phải chịu trách nhiệm với anh, mọi mối quan hệ yêu đương mà không có mục đích kết hôn thì đều là trêu đùa lừa đảo, vì vậy em đang muốn trêu đùa lừa đảo anh sao?"
Lông mày của Cổ Thành Trung cau lại, diễn y như thật, "Không thể nào, có quá nhiều người phụ nữ ở Đà Nẵng muốn kết hôn với anh, em cảm thấy còn rất nhiều người tốt hơn em, có thể đảm nhận vị trí có chú nhà họ Cổ này, không thì anh nhìn bọn họ một chút đi, lờ dầu có cả diễn viên thì sao? "Không có ai tốt bằng em cả, để những người đó bỏ suy nghĩ kia đi, Hứa Trúc Linh, em là vợ của anh, em không trốn thoát được đâu."
Dứt lời, anh trực tiếp bá đạo ôm ngang người Hứa Trúc Linh, sau đó đưa cô rời khỏi hiện trường.
Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm, hai mặt nhìn nhau.
Tất cả bọn họ đều đang ghen tị với Hứa Trúc Linh, không biết rốt cuộc cô đã giảm phải vận may chết tiệt gì, sử dụng thủ đoạn trêu đùa nào mà có được Cổ Thành Trung.
Nhưng bây giờ nhìn lại mới thấy hoàn toàn không phải như vậy, rõ ràng là Cổ Thành Trung cứ quấn chặt lấy Hứa Trúc Linh không chịu buông tay mà!
Chẳng bao lâu sau, chuyện ở trường học lan truyền nhanh như cháy rừng, lưu truyền hết trên mạng.
Những người trước đây có ý nghĩ xấu xa nhao nhao đòi học tập cũng lập tức yên lặng
Hành động lần này của Hứa Trúc Linh chính là để cho bọn họ hiểu rằng mình không sử dụng bất kỳ thú đoạn bí mật vô liêm sỉ nào.
Hơn nữa tình yêu cũng không phải thử sử dụng thủ đoạn là có thể đạt được, mà phải là hai bên thật lòng cùng nhau nỗ lực cố gắng mới có được.
Hứa Trúc Linh hài lòng khi nhìn thấy Facebook yên tĩnh đi một chút.
Cuối cùng thì cơn bão cũng qua đi và cô cũng có thể đi lại bình thường.
Nhưng Hứa Trúc Linh không ngờ rằng mình lại nhận được một chiếc thiệp mời.
Tiệc trà gặp gỡ giao lưu.
Hứa Trúc Linh nhìn tên thư mời, rất kinh ngạc.
Chủ An nói: "Đây là tiệc trà bí mật do các cô chủ, bà chủ, thiên kim ở Đà Nẵng tổ chức, mỗi tháng một lần, những người có thể vào đều là nhân vật số một số hai, lần này hành động của cô Trúc Linh đã trở nên nổi tiếng nên bọn họ muốn mời cô Linh tới để chủ động lấy lòng."
Hứa Trúc Linh nghe vậy, trong đầu lập tức hiện ra cảnh tượng mấy bà chủ mặc đồ lông chồn đang chơi một chước cùng nhau.
Cô nhớ trước đây mình đã từng hỏi Cổ Thành Trung rồi, vậy là có thể có sẽ phải mặc đó lồng chán hay sao. “Ở đó có những al "Vợ của ông trùm bất động sản, thiên kim con gái của vua kim cương châu báu, bà chủ khách sạn lớn nhất Đà Nẵng...".
Chủ An đưa ra một vài ví dụ đơn Diên, Hửa Trúc Linh sửng sở trợn mắt há hốc mồm.
Thầm Thanh cũng được mời vào danh sách, nhưng tiếc là không còn nữa.
Quý Thiên Kim, vợ của hai người cậu, cũng nằm trong số đó.
Tất nhiên, ai cũng có thể lựa chọn không tham dự. Hứa Trúc Linh vừa nghĩ tới việc ba người phụ nữ hợp lại thành cái chợ, mọi người sẽ bàn tán xôn xao khi tập hợp lại một chỗ cùng nhau, thì lập tức cảm thấy vô cùng đau đầu.
Nhưng chủ An lại khuyên cô nên xem qua một chút.
Thứ nhất là để thích nghi với môi trường giàu có, sau này sẽ có nhiều hoàn cảnh xã giao như vậy.
Thứ hai, bọn họ chủ động lấy lòng, lần đầu làm quen lưu lại thể diện, sau này tập đoàn hợp tác t nhiều, ngắng đầu không gặp mà củi đầu lại gặp thì sẽ vô cùng xấu hổ.
Hứa Trúc Linh nghe vậy thì bất lực, không có lựa chọn nào khác chỉ có thể đồng ý.
Tiệc trà vào buổi chiều cuối tuần, thời tiết cũng không tệ. Bởi vì tất cả người đến đều là phụ nữ, đàn ông không được đi vào, nên Cổ Thành Trung có muốn theo cô cũng không thể.
Quần áo, giày dép, túi xách của cô đều do Cổ Thành Trung lựa chọn, chắc chắn không có vấn đề gì, tóc cũng đã được tạo kiểu và trang điểm cũng rất sạch
Cô kiểm tra kỹ lưỡng cần thận rồi mới bước xuống xe. "Nếu như em không muốn đi thì cũng không cần miễn cưỡng." "Miễn cưỡng thì không có đâu, thật ra em cũng rất tò mỏ tiệc trà giao lưu là như thế nào. Hơn nữa nếu như em tạo quan hệ với bọn họ thì sẽ giúp ích cho việc kinh doanh của anh, một mũi tên trúng hai đích " "Nhưng anh biết em không thích loại xã giao giả tạo này." Anh đau lòng xoa xoa dầu có, "Không sao đâu, em sẽ về sớm một chút, nhớ đón em đó, moa moa."
Cô kiếng chân đặt lên má anh một nụ hôn.
Một người phục vụ bước tới và dẫn cô vào trong.
Bên trong hội sở vàng son lộng lẫy, các loại tranh tượng điều khác, sơn dầu, xem ra đều vô cùng đắt tiền.
Trong đó ăn uống linh đình, mùi hương của rượu Champagne bay tán loạn.
Có người đang đánh bài, có người đang hút thuốc lá, có người đang nói đùa...
Mọi người tụ tập tốp năm tốp ba với nhau. Có người với ánh mắt sắc bén nhìn thấy Hửa Trúc
Linh tới, mìm cười và vỗ tay, thu hút sự chú ý của mọi người. "Cô bé xinh xắn của tôi, tôi mong ngóng cô mãi đó, tất cả mọi người trong hội sở chúng ta hãy đón chào người trẻ tuổi nhất nào. Hai mươi tuổi, thành công trong học tập, có chồng sắp cưới thành công trong sự nghiệp, thật đúng là một người chiến thắng trong cuộc sống. Các chị em, hình mẫu trong cuộc sống của mọi người đã đến rồi!" Người nói chuyện tới chính là bà chủ Nga, hội trường tiệc trà này, bà chủ có tiếng trong giới trang sức.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT