*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Tôi muốn về, tôi thấy hơi mệt một chút."

Ôn Thanh Hoàn nhìn thấy hai chân Bạch Minh Châu run lẩy bẩy, dáng vẻ không thể đứng vững, lập tức đưa cô ấy ra ngoài cửa, gọi cho tài xế để đưa cô ấy đến khách sạn.

"Đến nơi thì nhắn cho chị một tin."

Bạch Minh Châu gật gật đầu, sau đó dựa vào đệm xe, người mềm nhũn cả ra.

Cô ấy thay đổi địa chỉ, không đến khách sạn mà Ôn Mạc Ngôn đã sắp xếp cho mình mà quay lại khách sạn vừa mới tìm được.

Ngày mai là bay, cô ấy cũng không ngờ chính mình lại không thể trụ được thêm một ngày nào nữa mà phải rời đi trước.

Cô ấy muốn đổi chuyến bay nhưng không còn vẻ khác nên chỉ có thể đợi đến ngày mai.

Bạch Minh Châu không biết rằng khi cô ấy vừa đi, một người nào đó đã đứng trên ban công tầng hai, không ngừng đưa ánh mắt nhìn cô ấy rời đi. Christie đứng ở cổng, nhìn bóng lưng cao lớn, tràn ngập vẻ cô đơn.

Trái tim cô ta đang bị tổn thương nghiêm

trọng.

"Ôn Mạc Ngôn, anh đừng quá đáng như vậy.

Anh quên đã hứa với em cái gì sao?"

"Anh bảo vệ người phụ nữ khác trong lễ đính hôn của chúng ta, anh có biết mọi người đều đang bàn tán không?”

"Ôn Mạc Ngôn, em đang nói chuyện với anh, anh có nghe em nói không?"

Cô ta tức giận bước tới, nằm lấy ống tay áo anh ta, kéo ánh mắt anh ta lại.

Vẻ mặt Ôn Mạc Ngôn vô cảm, trong mắt không có một tia cảm xúc, cả người đều lạnh như băng.

“Náo loạn đủ chưa?"

Anh ta nhàn nhạt nói, dường như trong giọng nói có chút băng giá.

"Em mới là người phải hỏi anh náo loạn đủ chưa mới đúng."

Cô ta không phải một vị thánh nhân nên không thể thờ ơ được.

"Tôi đã nói rồi, đính hôn cũng được, mà ép kết hôn cũng có thể được. Nhưng thân thể tôi sẽ không ở bên cô, mà trái tim tôi lại càng không thuộc về cô. Thứ cô muốn chỉ là hão huyền thôi, tôi chỉ là chồng chưa cưới của cô trên danh nghĩa, sau này cũng chỉ là chồng cô trên danh nghĩa."

"Cô muốn nhiều hơn nữa sao? Cứ mơ đi."

Khóe miệng anh ta cong lên một đường vòng cung mỏng manh, tựa như một con dao, mãnh liệt đâm vào trái tim cô ta.

Anh ta cười, rồi nói ra những lời bạc tình bạc nghĩa nhất.

Trước kia Ôn Mạc Ngôn không như vậy, nói xong sẽ đỏ mặt, lắp bắp, trong ánh mắt hiện lên vẻ dịu dàng.

Anh ta thích mặc áo sơ mi trắng, thân thể sạch sẽ, đem cho người ta cảm giác như gió xuân.

Anh ta là viên ngọc trắng, anh ta là dòng suối trong khe núi, anh ta là người tốt đẹp nhất.

Nhưng bây giờ, anh ta giống như quỷ dạ xoa, một con quỷ Satan đến từ địa ngục.

Đây là Ôn Mạc Ngôn mà cô ta biết sao?

Anh ta càng ngày càng vì tốt cho Bạch Minh Châu, càng ngày càng khiếp sợ vì Bạch Minh Châu.

Vậy rốt cuộc Ôn Mạc Ngôn coi cô ta là cái gì? Cô ta hít sâu một hơi, nói: "Đúng vậy, là em trói buộc anh đấy, thì sao? ít nhất thì anh cũng không thể ở cùng với Bạch Minh Châu."

"Cô làm gì cũng được, sau này đừng xen vào chuyện của tôi, tôi không thích."

"Ôn Mạc Ngôn, anh có biết diễn xuất là gì không? Cho dù mọi thứ đều là giả đi chăng nữa thì anh có thể đừng cư xử như vậy trước mặt người khác được không? Đừng quên rằng khủng hoảng của nhà họ Ôn vẫn chưa được giải quyết."

Ôn Mạc Ngôn nghe thấy những lời này thì khẽ nhíu mày, trong ánh mắt hiện lên một chút đáng sợ, dọa người.

Sau đó, đột nhiên anh ta lao về phía trước, vòng tay to ôm chặt lấy eo cô ta, giam cơ thể cô ta vào trong lồng ngực.

Ôn Mạc Ngôn bất ngờ tiến lại gần khiến cô ta thở gấp.

Cô ta nhìn Ôn Mạc Ngôn, Ôn Mạc Ngôn cũng nhìn cô ta, nhưng ánh mắt không giống như lúc trước mà phảng phất, tràn đầy yêu thương.

Tim cô ta đập rộn ràng, vừa khẩn trương vừa

kích động.

Ôn Mạc Ngôn cười cười, giọng nói ấm áp.

"Cô thích thế này sao?"

"Ôn Mạc Ngôn..."

Đây mới là Ôn Mạc Ngôn mà cô ta biết.

Nhưng chỉ một giây sau, Ôn Mạc Ngôn buông người cô ta ra khiến cô ta mất cảnh giác, lảo đảo lui về phía sau mấy bước, va vào tường mới có thể khó khăn mà ổn định thân hình.

"Anh..."

"Chỉ là chuẩn bị bài một chút mà thôi, tuyệt đối đừng để ý, tất cả đều là giả."

Christie há to miệng, không nói được lời nào. Làm thế nào mà anh ta lại trở nên như thế

này...

"Ôn Mạc Ngôn... em phải làm sao thì anh mới có thể trở lại Ôn Mạc Ngôn ban đầu?"

"Tại sao phải trở lại? Tôi hiện tại không phải không tệ sao? Trước kia quá yếu đuối, bất tài, nhưng hiện tại lại rất tốt. Hơn nữa, tôi cũng không thể quay lại nữa, tên phế vật cũ kia đã chết rồi."

Ôn Mạc Ngôn nói ra từng chữ, lạnh lùng nói.

Anh ta biết người khác luôn coi thường mình, lần nào cũng gọi mình là phế vật. Lúc đó anh ta cũng không nghĩ mình vô dụng đến như vậy.

Nhưng bây giờ, anh ta đã nhận ra được trước đây mình ngốc nghếch như thế nào, đầy đam mê mà yêu Bạch Minh Châu không chút do dự.

Phế vật.

Cực kì phế vật.

Cô ta muốn nói thêm gì đó, nhưng Ôn Mạc

Ngôn đã rời đi, không thèm quay đầu nhìn lại. Cô ta xấu hổ ngồi dưới đất, cố gắng khóc nhưng không sao khóc được.

Cô ta thích Ôn Mạc Ngôn này, hay là anh ta trước kia?

Bạch Minh Châu đang ngủ ngon giấc, bỗng

nhiên có người gõ cửa.

Âm thanh đột ngột đến mức khiến cô ta sợ hãi.

Cô ta liếc qua ống nhòm cửa, xác nhận đó không phải Ôn Mạc Ngôn mới yên tâm thở dài một hơi.

Cô ta mở cửa, nhìn thấy Christie bên ngoài bèn hỏi: "Sao cô lại tới đây?"

Vừa nói xong, cô ta không nghĩ mình lại bị tát một cái.

Bạch Minh Châu tức giận cau mày, cũng không chút khách khí mà mạnh tay tất lại. Sâu trong hành lang truyền đến hai tiếng bạt

tai.

Christie bị tát nhưng cũng không khóc lóc hay gây khó dễ mà lại tỉnh táo hơn rất nhiều.

"Vào rồi nói chuyện."

"Cô đang làm cái trò gì vậy? Đến đây tát tôi một cái rồi muốn bình tĩnh ngồi nói chuyện với tôi sao?"

Bạch Minh Châu không hiểu chuyện gì đang xảy ra, xoa xoa gò má đau nhức. Thế là, hai người ôm má ngồi trên ghế sô pha

đối diện, nhìn nhau.

"Cô cũng tát trả không phải sao? Tôi còn không tiếp tục đánh chết cô, cô sợ cái gì?"

"Trước hết, cô phải đánh được tôi đã."

"Đây là London, tôi có thể gọi người đến rất đơn giản."

"Họ có dũng khí để đến Đà Nẵng đánh người

sao?"

"Tôi không tới để đánh nhau với cô, tôi đến đây là vì Ôn Mạc Ngôn"

Cuối cùng Christie thất vọng, bất đắc dĩ nói.

"Anh ấy..."

Nghe thấy tên Ôn Mạc Ngôn, trái tim Bạch Minh Châu lỡ một nhịp.

Sau đó, cả hai im lặng, không khí giống như đông lại thành băng.

Cuối cùng, Bạch Minh Châu phá vỡ sự im lặng: "Cuối cùng thì cô muốn nói với tôi cái gì?"

"Ôn Mạc Ngôn đã thay đổi, anh ấy trở nên rất đáng sợ. Sở dĩ lúc đầu tôi mê đắm anh ấy là vì con người của anh ấy trước kia. Tôi thích xem anh ấy chơi bóng rổ, xem anh ấy giúp đỡ những sinh viên khóa dưới, nhìn anh ấy trở thành học sinh giỏi

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play