*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Trúc Linh, cảm ơn cậu. Tâm trạng tớ đã tốt hơn nhiều rồi."

"Thật không? Có muốn gặp mặt trò chuyện không? Tớ tới dẫn cậu đi ăn đồ ăn ngon."

"Không đâu, tớ cần quay lại thu dọn ngay. Hai ngày nữa tớ phải lên đường rồi." "Tối nay tớ sẽ đến ở cùng cậu, để cậu một

mình tớ cũng cảm thấy lo lắng."

Hai người cúp điện thoại, Hứa Trúc Linh nói với Cổ Thành Trung, dùng hết lời lẽ vừa mềm vừa cứng cuối cùng cũng được đồng ý.

Lúc cô đến nhà trọ của Bạch Minh Châu, cô ấy đã thu dọn xong hành lý và đang mệt mỏi nằm trên ghế sô pha.

Đêm đó hai người ngủ cùng nhau, cô ấy ôm chặt lấy cô, bả vai cô cũng run lên nhè nhẹ.

Cô ấy biết Hứa Trúc Linh rất buồn, cảm giác không thể làm gì khác hơn là đau đớn nhất.

Hai ngày sau, Hứa Trúc Linh đưa cô ấy lên máy bay.

"Trúc Linh, khi tớ trở lại tớ nhất định sẽ lại là Bạch Minh Châu trước đây."

"Tớ tin cậu."

"Thật ra... chính tớ cũng không tin chính mình nhưng mỗi lần cậu đều tin tưởng tớ."

Cô ấy không thể không mỉm cười.

Một người bạn chân chính là như thế này đây. Khi bạn đang ở bờ vực của cuộc đời và tự vấn bản thân, bạn thân sẽ là người tin tưởng bạn hơn ai hết.

Bạch Minh Châu lấy hết can đảm lên máy bay. Lúc đến khách sạn quốc tế London đã là sáu giờ tối. Thời tiết lúc này u ám, trời còn vừa dứt mưa.

Đi suốt một đường đã khiến cô ấy mệt lã người, vì thế bèn tranh thủ thời gian đi tắm rửa nghỉ ngơi một chút, cô ấy không muốn khi dự tiệc đính hôn ngày mai mình sẽ lộ ra vẻ kiệt sức và phờ phạc.

Cô ấy tắm rửa xong và khoác một chiếc áo choàng tắm đi ra, còn chưa kịp lấy quần áo bên trong.

Đây là phòng tổng thống. Bên trong có đầy đủ phòng ngủ, phòng khách, phòng ăn, nhà bếp... hầu như cái gì cần cũng đều có.

Cô ấy nhìn vào cửa phòng ngủ một cách nghi

ngờ.

Mình đã mở nó ra sao? Tại sao cánh cửa lại

mo?

Tưởng mình đã quên nên cô ấy cũng không suy nghĩ nhiều, đẩy cửa đi vào.

Bên trong không bật đèn nên tối đen như mực, chỉ có ánh trăng rải rác trên cửa sổ sát đất có vẻ hơi lạnh.

Cô ấy đang mò mẫm tìm công tắc trên tường thì không ngờ có một cánh bàn tay đưa ra trong bóng tối, siết chặt eo mình và ấn mạnh vào tấm ván cửa.

Hơi thở đều là mùi rượu.

Cho dù không bật đèn nhưng cô ấy vẫn nhận ra được người đàn ông trước mặt, người này là Ôn Mạc Ngôn.

Tại sao anh ta lại ở đây? "Ôn... Ôn Mạc Ngôn..."

Giọng cô ấy run rẩy vang lên.

Nhưng cô ấy chưa kịp nói một câu hoàn chỉnh thì đôi môi hồng đã bị chặn lại.

Nụ hôn khiến người ta hít thở không thông, độc đoán điên cuồng, không nói lý lẽ. Hoàn toàn không cho cô ấy cơ hội thở dốc.

Cùng lúc đó, bàn tay to lớn bất ngờ vén vạt áo cô ấy lên, luồn vào bên trong da thịt.

Lòng bàn tay anh ta có một lớp chai sần rất mỏng, khi cọ xát vào làn da mỏng manh của cô ấy tạo nên một sự tương phản rõ rệt.

Bạch Minh Châu cảm thấy tim mình sắp nhảy

lên cổ họng.

Họ... bây giờ họ đang làm cái gì vậy?

Bọn họ đã kết thúc, hơn nữa ngày mai còn là tiệc đính hôn của Ôn Mạc Ngôn. Sao bọn họ sao có thể làm ra chuyện vô lý như vậy được chứ?

Cô ấy dùng hết sức lực đẩy anh ta ra.

Ôn Mạc Ngôn uống quá nhiều rượu, lúc đường đã loạng choạng rồi nên không chịu nổi cú đẩy này, chật vật ngã xuống đất.

Cô ấy vội vàng bật đèn lên để nhìn rõ người đàn ông trước mặt.

Anh ta chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, chiếc áo khoác vest của anh ta bị vứt tuỳ tiện trên mặt đất.

Cà vạt bị giật ra treo lủng lẳng trên người, vài chiếc cúc áo ở đường viền cổ áo bị bung ra, để lộ xương quai xanh và cơ ngực.

Anh ta uống rất nhiều rượu, mặt đỏ bừng, đôi mắt hơi híp lại, hơi thở dốc vì ngã xuống đất.

Trong mắt anh ta hiện lên vẻ đau khổ và oán hận nhưng lại khó có thể che lấp tình yêu giống như thủy triều cuồn cuộn bên trong.

Vì yêu nên hận khó quên.

Anh ta không thể ngừng yêu cô ấy nên chỉ có thể vừa yêu vừa hận vừa tự hành hạ bản thân. Anh ta không đành lòng để cô ấy dễ dàng ra đi.

Bạch Minh Châu cảm thấy bối rối khi nhìn thấy anh ta như thế này.

"Tôi... tôi đi nấu canh giải rượu cho anh..." Cô ấy bối rối mở miệng. Thực ra trong khách sạn không có gì, cô ấy chỉ muốn kiếm cớ trốn khỏi đây mà thôi.

Cô ấy vặn cửa định ra ngoài nhưng không ngờ Ôn Mạc Ngôn đã đứng dậy ôm chặt lấy cô ấy từ phía sau.

Cắm anh ta đặt nhẹ lên vai cô ấy. Anh ta dùng sức ôm cô ấy thật mạnh, như thể cô ấy sẽ biến mất ngay trong giây tiếp theo.

"Bạch Minh Châu..."

Anh ta thì thào lẩm bẩm tên cô ấy thật sâu lắng và tràn ngập nỗi nhớ thương.

"Ôn Mạc Ngôn... anh, anh say rồi. Anh không nên ở đây, ngày mai là tiệc đính hôn của anh..."

"Tiệc đính hôn cái gì? Anh chỉ muốn cưới em thôi. Sao em lại đối xử với anh như thế, vừa nói không yêu là có thể không yêu? Nói cho anh biết... em đang nói dối phải không? Chỉ cần em nói là em đang nói dối thì anh nhất định sẽ tin...

"Tôi... tôi không có lừa anh. Tôi thật sự không yêu anh. Thực xin lỗi, Ôn Mạc Ngôn" Cô ấy cúi đầu, lo lắng nói.

Vừa nói ra lời này, cô ấy có thể cảm thấy cơ thể Ôn Mạc Ngôn cứng đờ, nhiệt độ trên cánh tay cũng lạnh đi một chút.

Một giây tiếp theo, cơ thể cô ấy được đẩy thẳng ra, đứng đối mặt anh ta.

Cô ấy bắt gặp đôi mắt phượng sâu thẳm của anh ta, bên trong chứa đầy màu sắc khát máu.

Anh ta giống như một con sư tử bị thương, đôi tay to lớn siết chặt vai cô ấy, như muốn bóp nát xương cô ấy.

Cô ấy đau đớn cau mày thật chặt nhưng ngoan cổ không cầu xin sự thương xót.

"Ôn Mạc Ngôn, anh buông tôi ra. Bây giờ anh nên trở về nghỉ ngơi thật tốt..."

Cô ấy chưa kịp nói hết lời thì đã bị anh ta nặng nề ném ra ngoài, cô ấy bối rối ngã xuống giường lớn.

Dù giường có mềm đến đâu thì cô ấy cũng bị ngã đến mức trời đất quay cuồng. Cô ấy vừa chuẩn bị đứng lên đã bị cơ thể to

lớn của anh ta ép xuống.

Hơi thở nóng rực như thiêu đốt mang theo mùi rượu phả vào mặt cô ấy, khiến cô ấy cảm thấy mình không uống rượu nhưng dường như đã có chút say.

Cô ấy ấn chặt bàn tay nhỏ bé của mình vào giữa hai người, đè lên lồng ngực rắn chắc của anh ta.

Sao vóc người của anh ta lại tốt như vậy? Vào thời điểm quan trọng này, Bạch Minh Châu lại còn nghĩ đến ý tưởng này trong đầu.

Tay cô ấy hơi cong lại, cảm thấy vô cùng xấu

hồ.

Ngay cả khi cách một lớp quần áo thì cô ấy vẫn có thể cảm nhận được sức nóng của cơ thể này, giống như muốn làm tan chảy mình ra vậy.

Cô ấy buộc mình phải tự trấn tĩnh lại, Ôn Mạc Ngôn đã uống quá nhiều nên mới có thể say rượu mất lý trí như vậy. Đây là chuyện sai trái.

Cô ấy nhất định phải dừng lại. Cô ấy đã lỡ một lần rồi, không thể phạm sai lầm lần thứ hai.

Cô ấy hại Nguyên Doanh và Cổ Ngọc Vy đến bây giờ vẫn chưa thể đoàn tụ, hai người họ còn sống hay đã chết cô ấy cũng không biết.

Biết rõ Ôn Mạc Ngôn và Christie sắp đính hôn, ngộ nhỡ sau này anh ta kết hôn thì đây sẽ là vết sẹo xấu xí nhất của anh ta.

Không, cô ấy phải lý trí. Không thể đã biết sai mà còn phạm sai!

Ôn Mạc Ngôn nghiêng người định hôn cô ấy,

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play