*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diên nhìn thấy cô hơi do dự nên nắm lấy tay cô, dùng ngón tay viết lên lòng bàn tay của cô dòng chữ: “Hứa Thành Trung đến rồi, anh ấy đến sớm hơn dự đoán của tôi. Tôi cứ nghĩ anh ấy sáng mai mới đến đây, xem ra anh ấy rất không yên tâm để cô ở đây “Anh ấy đến rồi ư?” Hứa Trúc Linh khẽ nói, hai mắt sáng lấp lánh không thôi.
Vậy mà trước nay cô chưa từng vì mình mà có ánh mắt như vậy, mỗi lần nhắc đến Hứa Thành Trung, cô đều cười vô cùng vui vẻ. Diên thầm nghĩ rồi chỉ chỉ tay xuống dưới lầu. Hứa Trúc Linh lập tức đi xuống, bên dưới có Josh đang tiếp đón Hứa Thành Trung, họ ngồi trên ghế sofa. Nghe tiếng bước chân từ cầu thang phía sau, Hứa Thành Trung quay lại nhìn, nhìn thấy đó là Hứa Trúc Linh thì anh lập tức bật dậy. Còn Hứa Trúc Linh thì chạy như bay đến, tay dang ra nhào vào lòng Hứa Thành Trung, anh cũng dang tay ra đón lấy cô, ghì chặt cô vào lòng rồi luồn tay qua tóc phía sau gáy cô dịu dàng vuốt ve.
Chiều hôm qua đúng lúc anh vừa mới có được tung tích của cô nhưng chưa cụ thể, định tiếp tục thì điều tra thì Diên cho người đến thông báo với anhrằng Hứa Trúc Linh đang ở lâu đài của nhà Kettering. Anh chỉ biết rằng cô vẫn an toàn, còn những tin tức khác anh không hay biết gì. Sau khi biết tin cô ở đây, cả đêm qua anh không hề chợp mắt, sáng tinh mơ vội vã đến ngay.
Vì đêm qua không ngủ được nên lúc mới đến đây, hốc mắt anh hằn tơ máu, khuôn mặt tràn đầy mệt mỏi. Thế nhưng khi vừa trông thấy cô, mọi mệt mỏi đều tan biến tức khắc. “Anh đưa em về nhà nhé!” Chỉ vẻn vẹn sáu từ của anh cũng khiến cô hết thảy an lòng.
Josh ở bên cạnh chứng kiến cảnh này thì vô thức quay sang chỗ khác, sau đó nhìn thấy Diên bước ra từ thang máy. Cậu ấy né tránh ánh mắt Josh, sợ bị Josh nhìn ra vẻ bối rối. “Anh Trung đã đến đây rồi, chúng tôi cũng không có lí do gì để giữ người nữa, anh cứ tùy ý!” “Không vội, tôi còn có chuyện khác nữa, tôi muốn nói chuyện với Lucia." Hứa Trúc Linh nghe thấy anh nói vậy trong lòng khẽ run, rời khỏi lòng anh. “Ngoan, anh chỉ nói chuyện công việc thôi, không liên quan đến chuyện khác!” Hứa Trúc Linh gật gật, sở dĩ khi anh nhắc đến Lucia cô có phản ứng như vậy vì dù sao Lucia cũng coi như tình địch của cô. Nhưng cô tin tưởng Hứa Thành Trung sẽ không làm chuyện có lỗi với cô. "Vậy thì trưa nay hai người ở đây dùng bữa đi, nơi này đã nhiều năm không có người ngoài lui đến rồi, hoan nghênh!" Josh mỉm cười nói.“Tôi rất hàn hạnh!" Hứa Thành Trung khách sao đao lời rồi cùng Hửa Trúc Linh đi ra. Josh đêm canh Diền nói nhỏ: "Đừng quên em đã nói với mẹ những g nếu như mẹ nhìn thấy cảnh tượng con đầu tương lai của mình lại đi ôm ôm ấp ấp người khác thì e là hai người bọn họ không thể thoải mái mà ra khỏi đề “Bây giờ mẹ không ở đây, anh giúp em giữ bí mật còn những người làm ở đây sẽ không nhiều chuyện me sẽ không biết được!” “Nếu như anh là em, anh sẽ không hầm sâu vào vùng bùn như vậy! "Em.. bây giờ em không thoát ra nồi nữa rồi.” Giọng nói của cậu tràn đầy chua xót. Nếu như tình cảm có thể dễ dàng kiểm soát thì cậu đã không phải khổ tâm như vậy. Josh nghe xong khuôn mặt trầm ngâm không nói thêm gì nữa.
Hứa Thành Trung đến tòa nhà mà Lucia ở trước đó cô ta đã biết tin anh sẽ đến nên từ sớm đã trang điểm, ăn mặc lộng lẫy chờ anh. Khoảnh khắc nhìn thấy Hứa Thành Trung, trái tim cô ta đập mạnh liềm hồi. “Bernie, anh đến rồi!” “Tôi đến tìm người.” “Anh tìm ai?” “Ngôn Minh Hi, hình như tên khác của ông ta là
Carol." “Anh tìm ông ta có việc gì?" Lucia cau mày, sắc Tết có chút khó coi.“Việc này có lẽ cô cũng tự mình điều tra được không nhất thiết phải hỏi tôi. Ông ta bắt cóc vợ chưa cưới của tôi hòng mong rằng tôi sẽ từ bỏ ý đồ đối địch với Kettering. Tốt nhất cô nên giao ông ta ra đây, tránh làm lớn chuyện đôi bên khó xử." “Ở London, Kettering là vua, nhưng cô đừng quên rằng mạng lưới kinh doanh của Kettering ở thành phố lớn nước khác cũng rất phát triển. Tôi tin rằng Lance sẽ không vì một cấp dưới vô dụng mà trở mặt với tôi đâu.” Anh nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ nhưng Lucia thừa hiểu ẩn ý cứng rắn bên trong lời nói của anh. Không bắt được Carol, e rằng anh sẽ không từ bỏ ý định. “Anh đến tìm em là vì ông ta sao?” Lucia nhấn mạnh từng chữ một cách khó khăn, bàn tay xiết chặt thành đấm giấu trong ống tay áo, móng tay cấu mạnh vào lòng bàn tay, đau đớn.
Không ngờ anh lại không có một chút nhớ nhung gì đến mình!
Bỗng Hứa Thành Trung nói tiếp: "Nói đúng hơn là, tôi đến đây tìm vợ chưa cưới của tôi.” Rốt cuộc anh cũng nói trắng ra, vì Hứa Trúc Linh chứ không vì bất kì thứ gì! Lucia căm hận nghiến răng, cuối cùng cô ta vẫn cam chịu gọi một cuộc điện thoại cho người tìm Carol đến. Nhưng người kia báo lại là trùng hợp ông ta đã mất tích rồi, hiện tại không có ở trong lâu đài. Rất có thể ông ta đã đánh hơi thấy điều gì nên đã bỏ trốn trước. “Người mất tích rồi, nếu anh tìm được ông ta thì mặc anh xử lí
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT