*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

**********

Cùng lúc đó, bên trong lâu đài...

Rốt cuộc Ngôn Minh Hi cũng tìm được cơ hội rời khỏi Đà Nẵng đến London, sau đó nhân cơ hội Hứa Trúc Linh tách ra khỏi Cổ Thành Trung mà hành động.

Khoảng thời gian mừng năm mới, ông ta đã muốn ra tay nhưng vẫn không tìm được cơ hội.

Gần đây là bởi vì Đà Nẵng có quá nhiều cơ sở ngầm, cho dù hai người họ có tách ra thì chỉ cần có người đến gần cô là đám người kia sẽ ra mặt.

Ông ta không thể chờ được lúc Hứa Trúc Linh chỉ có một mình.

Cũng không ngờ trời không phụ kẻ có lòng, Hứa Trúc Linh thật sự đã đến London, nơi này chính là căn cứ của ông ta.

Ông ta tranh thủ lúc Hứa Trúc Linh đi vào nhà vệ sinh một mình mà đưa người đi.

Địa điểm ẩn náu an toàn nhất là tòa thành của gia tộc Kettering, một nơi cách biệt với thế giới bên ngoài.

Tòa thành này không có ai biết đến, còn có một hệ thống bảo vệ mạnh nhất, đến cả một con ruồi cũngkhông thể vào được.

Tín hiệu trong vòng bán kính năm trăm dặm đều bị lũng đoạn, không có cách nào để thăm dò giám sát tình hình bên trong được. Nếu không phải là người của gia tộc Kettering thì cơ bản là không thể tìm được chỗ này.

Ông ta muốn tặng món quà này cho Ngôn Phúc Lâm. Đây chính là món quà gặp mặt đầu tiên mà một người bố dành cho con trai mình.

Ông ta cho người thay cho Hứa Trúc Linh một bộ váy công chúa màu trắng rồi gửi ảnh chụp cho Ngôn Phúc Lâm.

Ngay lập tức, Ngôn Phúc Lâm gọi điện lại. "Trúc Linh đầu? Ông đối xử với cô ấy thế nào rồi?" "Bây giờ cô ta đang ở một nơi mà ngay cả Cổ Thành Trung cũng không tìm được. Cổ Thành Trung tìm kiếm mấy tháng mà không có kết quả thì sẽ từ bỏ, nói cho cùng cô ta cũng chỉ là một người phụ nữ mà thôi. Đến lúc đó, người phụ nữ này sẽ thuộc về cậu rồi. Món quà này có bất ngờ không? Đến thời điểm thích hợp, tôi sẽ để cho cậu làm anh hùng cứu mỹ nhân. Cậu thuận thế chiếm đoạt cả thân xác và trái tim của cô ta, cho dù trong lòng cô ta vẫn còn Cổ Thành Trung thì cô ta cũng thể quay về được, chỉ có thể ở lại bên cạnh cậu. Kế hoạch này có phải rất hoàn hảo hay không?"

Ông ta nghĩ đến mọi thứ mà mình đã tỉ mỉ sắp đặt thì không nhịn được mà bật cười.

Cười một cách rất vui vẻ thoải mái.Cả nửa ngày mà không nghe thấy âm thanh của Ngôn Phúc Lâm, ông ta bất giác nhíu mày, nói: "Cậu không vui à? Đây không phải là kết quả cậu vẫn luôn mơ ước sao?" "Phải... tôi rất muốn có được cô ấy, nhưng tôi hy vọng là do cô ấy cam tâm tình nguyện lựa chọn tôi..." "Cậu đừng nằm mơ." Ngôn Minh Hi ác độc nhắc nhở: "Cậu không bằng Cổ Thành Trung. Nếu ở nhà họ Ngôn thì cậu vĩnh viễn chỉ là người đứng thứ hai mà thôi, địa vị của Cổ Thành Trung sẽ luôn ở trên cậu. Bất cứ cô gái nào cũng sẽ lựa chọn Cổ Thành Trung, có ai lựa chọn cậu chứ?" "Không phải! Trúc Linh không phải là một cô gái nông cạn như vậy." "Cho dù cô ta không phải như vậy thì cậu vĩnh viễn cũng không thắng được Cổ Thành Trung, luôn kém hơn cậu ta một bậc. Cậu dùng cái gì để tranh đoạt phụ nữ với cậu ta chứ? Cậu đã thua ngay từ vạch xuất phát rồi, cả cơ hội cạnh tranh công bằng cũng không có nữa, cậu không cảm thấy mình rất đáng thương sao?" "Tôi..."

Những lời này khiến Ngôn Phúc Lâm nghẹn họng không thể trả lời được.

Đúng vậy, địa vị bất bình đẳng đã khiến anh ta bị knock out ngay từ đầu.

Thậm chí anh ta còn không thể mở ra một cơ hội cạnh tranh công bằng cho chính bản thân mình, chỉ có thể chắp tay dâng cô cho người khác.Thấy anh ta không còn gì để nói, Ngôn Minh Hi tiếp tục khích tướng: "Chỉ khi cậu ngoan ngoãn nghe theo lời tôi, tôi sẽ cho cậu chiến thắng Cổ Thành Trung. Danh lợi, phụ nữ, một mùa bội thu!" "Rốt cuộc ông là ai, đang tính toán điều gì?" "Có cơ hội thì tự nhiên tôi sẽ gặp mặt cậu. Chỉ cần cậu ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ cho cậu đạt được thứ mình mong muốn." Ông ta đắc ý nói: "Cũng đừng quên, người phụ nữ cậu yêu thương nhất đang ở trong tay tôi. Tôi bắt cóc cô ta đến đây cũng là để thương lượng với cậu. Cậu và tôi là đồng lõa, là châu chấu được buộc trên cùng một sợi dây thừng." "Ông... ông thật khốn nạn! Sao ông lại dám có ý nghĩ như vậy chứ?" "Cuộc trò chuyện lần trước tôi đã ghi âm lại rồi, cậu không còn đường lui nữa đâu. Yên tâm, tôi sẽ không hại cậu, tôi chỉ sợ cậu sẽ đổi ý mà thôi. Nếu cậu đi theo tôi, tôi sẽ cho cậu được rất nhiều thứ. Còn đi theo tên Ngôn Minh Phúc vô liêm sỉ kia, cậu sẽ chỉ có hai bàn tay trắng." "Rốt cuộc ông là ai? Ông nói cho tôi biết, ông...

Ngôn Phúc Lâm còn chưa nói xong thì Ngôn Minh Hi đã cúp điện thoại.

Ông ta nhìn vào khuôn mặt đáng sợ phản chiếu trên màn hình. Vụ tai nạn nổ xe đó khiến ông ta không còn được một miếng da nào lành lặn, muốn cấy da lại cũng không thể.

Kể từ đó, gương mặt của ông ta liền trở nên quáidị như vậy. Nửa đêm dậy đi vệ sinh, nhìn thấy gương mặt nửa người nửa quỷ của mình, ông ta lại hận.

Hận Ngôn Minh Phúc!

Hận không thể ăn thịt ông ta, uống máu ông ta, lột da rút gần ông ta, rồi bằm ông ta thành ngàn đoạn.

Mối hận này len lỏi trong lòng, cuối cùng trở thành một tấm lưới thật lớn.

Đúng lúc này, điện thoại rung lên một chút. Là Ngôn Phúc Lâm gửi tin nhắn tới. "Tôi có thể đồng ý với ông tất cả mọi thứ, nhưng ông phải đảm bảo cô ấy được an toàn. Nếu cô ấy thiếu một sợi tóc thì tôi sẽ không tha cho ông đâu."

Ngôn Minh Hi nhìn thấy dòng tin nhắn này thì cười một cách đắc ý. Đánh rắn phải đánh bảy tắc, nắm lấy điểm yếu của người ta là phương pháp hữu hiệu nhất.

Ông ta tắt điện thoại, đẩy cửa bước ra ngoài nhưng không ngờ lại đụng phải Lucia,

Ông ta lập tức thu lại biểu tình, trở nên cung kính. "Chào cô ba, sao cô ba lại tới chỗ ở của người làm chứ? Chỗ này không xứng với thân phận của cô." "Ông là người của anh cả tôi, cũng có thể để cho tôi tùy ý sai khiến. Tôi biết được ông mang một người ngoài trở về, cho nên tôi tới xem một chút." Lucia ngẩng đầu lên, thản nhiên nói.

Tuy giọng điệu rất ngây thơ nhưng lại có một sức ép khó tả.

Dù sao cô ta cũng sinh sống ở Kettering từ nhỏ



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play