Tự lừa dối mình thì dễ nhưng muốn lửa người khác lại khó khăn hơn.
Cô ta không nhịn được cười, bất đắc dĩ nhìn Hứa Trúc Linh: “Cô đúng là không biết tán gẫu gì cả, lần nào cũng chạm đến vết thương lòng của tôi.”
“Hả? Thật không? Tôi… xin lỗi…
“ Hứa Trúc Linh vội vàng nói lời lỗi.
“Không sao, thật ra những lời cô nói tôi đều biết cả. Tôi cũng hiểu tôi và anh ấy không thể bước đến hôn nhân với nhau, nhưng nếu không thử một lần, tôi sẽ không thể từ bỏ được. Cô cũng rất yêu người đàn ông bên cạnh cô, nên chắc là cô sẽ hiểu được tâm trạng của tôi đúng không?”
“Vậy cô không sợ bị tổn thương sao?”
“Sợ chứ… nhưng tôi sẽ không dừng bước chỉ vì sợ hãi, nếu ai cũng nghĩ như vậy thì sẽ không thể nào thành công được. Bản thân tôi rất tin tưởng vào sự tồn tại của kỳ tích, nếu trước đó tôi dừng lại thì tôi sẽ không bao giờ có thể ở bên cạnh Ôn Mạc Ngân. Nhưng nếu tôi cũng cảm tiến về phía trước, vậy thì tôi vẫn còn một nửa cơ hội, đúng không?”
Hừa Trúc Linh nhìn khuôn mặt nhỏ nhấn sáng sủa của cô ta, muốn nói cô ta thật ngốc, nhưng làm sao cũng không thể nói nên lời.
Cô nghĩ, nếu chuyện như vậy rơi vào người cô, Hứa Trúc Linh của một năm rười trước nhất định sẽ chạy trốn như con rùa rụt đầu vậy.
Nhưng bây giờ… có lẽ cô sẽ giống như Christie, dũng cảm tiến lên, không đụng vào tường sẽ không quay đầu lại.
Bởi vì đã từng thử qua, nên mới có một nửa cơ hội. Tình yêu quả thực có thể khiến con người ta mù quảng. Dù biết rằng đó là ảo giác hư vô mở mịt, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện tiếp tục mơ mộng.
“Tôi nghĩ chúng ta sẽ trở thành bạn bè.”
“Tại sao?”
“Bởi vì tôi rất ngưỡng mộ cô.”
“Đừng ngưỡng mộ tôi, tôi chỉ là một kẻ ngốc mà thôi.”
“Nói không chừng đến một ngày nào đó, tôi cũng sẽ trở nên ngốc nghếch như vậy.”
Bên này, tình bạn giữa hai cô gái bước đầu được thiết lập.
Còn trên bàn ăn…
Hai người đàn ông đợi bạn gái mình quay lại mà không nói một lời.
Cuối cùng, Ôn Mạc Ngôn là người phá vỡ sự trầm mặc.
“Anh Thành Trung, anh không có chuyện gì muốn nói với em sao?”
“Nói gì đây? Đây là con đường mà chính cậu đã chọn lựa, nên chính cậu cũng phải tự bước đi. Tôi chỉ là một người ngoài, trừ việc chúc phúc cho cậu, tôi không có gì để nói nữa.”
Câu nói này nằm ngoài dự đoán của Ôn Mạc Ngôn, nhưng có vẻ… cũng có lý.
Cổ Thành Trung luôn nói chuyện đúng vào trọng tâm, vậy nên rất khó để có thể nghe được những lời khách sáo thốt ra từ miệng anh.
Tuy rằng những lời thẳng thắn của anh khiến cho người ta nghẹn họng, nhưng phải công nhận những gì mà anh nói là đúng, “Em còn tưởng rằng anh sẽ khuyên em chứ.” Ôn Mặt Ngân nói với vẻ bắt đặc đi “Tôi khuyên thì có hữu dụng không?”
“Không có “
“Vậy thì cần gì tôi phải phí tới?” Anh hôi ngược lại.
Lời này khiến Ôn Mạc Ngôn không thể phản bác, cuối cùng anh ta nở nụ cười: “Thôi đi, chuyện đã quá rồi, không cần nhắc lại nữa. Bây giờ em chỉ muốn quản lý tốt Ôn Phước, không hơn.”
“Có một số việc, theo thời gian sẽ trôi qua. Nhưng trong lòng lại không thể vượt qua được.”
“Chậc..” Ôn Mạc Ngôn tức cười nói: “Anh Thành Trung, mỗi lần anh nói chuyện có thể đừng nói trúng tim đen của người khác như thế không?”
“Tôi lại nói trúng thật hả?”
“Anh đang tiếp tục dùng lời nói thật để công kích em đấy, OK?”
“Tôi tưởng là cậu đã đổi bạn gái rồi nên sẽ cảm thấy tốt hơn. Hóa ra là cậu miễn cưỡng tươi cười, giả vỡ mạnh mẽ suốt cả buổi à?”
Ôn Mạc Ngôn cảm thấy mình không thể trò chuyện với anh thêm được nữa, từng câu từng chữ của anh như đang đâm vào tim anh ta vậy.
Ngay lúc anh ta không thể đáp lời thì các cô vừa văn quay lại, lúc này anh ta mới cảm thấy nhẹ nhõm hon.
Hai cô gái nhanh chóng kết thành một nhóm, sau khi ăn xong thì cũng trở về cùng nhau.
“Hy vọng lần sau chúng ta có thể gặp lại.” Christie cười nói.
“Mong là vậy.” Cô hy vọng lần sau sẽ thấy Ôn Mạc Ngôn và Bạch Minh Châu đi cùng nhau.
Nhưng chuyện lần này nghiêm trọng như vậy, cô cũng cảm thấy cơ hội tái hợp rất mong manh.
Christie rất tốt, nhưng… mà con người thì sẽ luôn thiên vị
Ôn Mạc Ngôn và Christie đi mua sắm cùng nhau. Cô ta đi thử quần áo, sau đó xuất hiện trước mặt anh ta rồi hỏi anh ta xem mình có đẹp không.
Rõ ràng là anh ta nhìn rất nghiêm túc, trong mắt cũng là hình ảnh của cô ta. Nhưng sâu thẳm trong lòng anh ta lại bất giác hiện lên bóng dáng của Bạch Minh Châu.
Cô ấy mặc bộ đồ này thì trông có đẹp không?
Anh ta chợt nhớ ra, có rất nhiều chuyện thân mật giữa các cặp đôi yêu nhau mà hai người họ vẫn chưa làm được.
Cuộc đời của anh ta đã được sắp xếp ổn thỏa, mỗi một kế hoạch đều có sự hiện diện của cô ấy.
Nhưng trong thế giới của cô ấy, bản thân anh ta lại chỉ là công cụ chữa lành vết thương của cô ấy mà thôi.
Thật là nực cười
Anh ta vậy mà lại bị một cô gái bắn cợt trong tiếng hoạn hộ hò reo, còn bị dắt mũi đi vòng vòng
Kết quả là cô ấy chưa từng yêu bản thân anh ta, mà chỉ là lợi dụng.
Anh ta hơi nheo mắt lại, trên mặt hiện lên vẻ dữ tợn, khỏe miệng cũng gợi lên vòng cung sắc bén.
Christie nhìn thấy biểu tình của anh ta thì chợt hiểu được mọi thứ.
Ánh mắt anh ta rõ ràng đang dừng lại trên người cô ta, nhưng lại dường như đang thông qua bản thân cô ta mà nhìn một người khác.
Anh ta là bạn trai của mình mà trong lòng lại luôn nghĩ về người phụ nữ khác.
Cô ta bước tới và nói thẳng: “Anh đang nghĩ tới người con gái trước đây sao?”
Vừa nhắc tới cô ấy, sắc mặt Ôn Mạc Ngôn lập tức trở nên khó coi,
Mi tâm nhân lại như những ngọn núi nhỏ trùng diep.
“Đừng nhắc tới người phụ nữ đó với anh Đúng là vừa rồi anh có nghĩ đến cô ta, nhưng không phải vì yêu mà là vì hận. Anh đang nghĩ xem nên quay lại trả thủ có ta tàn nhẫn như thế nào. Một cô gái mưu mô như vậy phải bị trừng phạt ”
Anh ta nói một cách khó lường, cả người trần ngập đã tính, tựa như là một đã thủ đang phát điện lên.
Nắm tay siết chặt đến mức kêu răng rắc, những khớp xương trở nên trắng bệch, lộ ra những đường gần xanh ngoằn ngoèo.
Cứ tiếp tục dùng sức như thế, anh ta sẽ chỉ làm tổn thương chính bản thân mình mà thôi.
Cô ta bước tới và giữ chặt bàn tay anh ta lại rồi nói: “Ôn Mạc Ngôn, bây giờ em là bạn gái của anh. Cho dù anh hận cô gái khác thì cũng đừng biểu hiện ở trước mặt em. Em mệt rồi, muốn về nhà. Anh đưa em về nhà đi.”
“Được!”
Cả hai rời khỏi trung tâm mua sắm rồi lên xe,
Anh ta lái xe về phía nhà của cô ta, nhưng lại bị cô ta chặn lại.
“Em không về nhà cũ, về căn hộ riêng của em đi. Em đã dọn ra ngoài ở riêng rồi.” Cô ta lấy hết can đảm mà nói,
Ôn Mạc Ngôn nghe thấy thế thì trái tim đột nhiên run lên,
Sau khi trải qua đã kích của Bạch Minh Châu, anh ta dường như đã thông suốt mọi thứ hơn.
Loại ám chỉ như vậy, anh ta thật sự hiểu một cách rõ ràng.
Anh ta khẽ nhưởng mày, không nói gì mà chỉ lằng lặng lái xe đi, cuối cùng đưa cô ta đến dưới lầu khu chung cư.
“Tiễn em lên đi! Thang máy hay có vấn đề lắm, em rất sợ.” Christie nói, đồng thời hai gò má đỏ bừng lên.
Anh ta không từ chối đưa mình về, chắc là cũng sẽ lên lầu nhỉ? “Ừ.” Anh ta không từ chối.
Anh ta đã chia tay với Bạch Minh Châu, nên những gì anh ta làm với người phụ nữ khác cũng sẽ không liên quan đến cô ấy, đúng không?
Chuyện này có tính là trả thù không? Nếu không sao anh ta lại cảm thấy hứng thú chức
Chiếc giày cũ bị cô ấy bỏ đi, nhưng lại có người coi nó như báu vật,
Anh ta rời khỏi cô ấy, chẳng lẽ không tìm được một người phụ nữ xuất sắc hơn 42
Mang theo tâm lý trà thủ, anh ta đưa Christie lên lầu, đi tới phòng của cô ta.
Truyện Khoa HuyễnNó rất sạch sẽ, còn được một chuyên gia thiết kế lại, vì thế cách bố trí của ngôi nhà khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.
Cô ta cũng rất có thẩm mỹ, trên bàn có bình hoa trên vách tưởng thì có tranh vẽ.
“Em đi rót cho anh lỵ nước.” Cô ta xoay người rời đi, không bao lâu đã trở lại, đã vậy còn thay một bộ quần áo khác.