Hai người họ đã nhanh chóng đến được cửa tiệm đó, vì là ngày đầu khai trương nên giá cả rất ưu đãi.
Có điều cần phải xếp hàng.
Cổ Thành Trung đậu chiếc xe đắt tiền bên lề rồi nắm lấy tay cô và tự giác đứng xếp hàng phía sau lưng mọi người.
Nhìn quần áo giày dép trên người anh thì biết anh là kiểu người thành công, thực sự không hợp với không khí huyên náo trước cửa tiệm.
Điều này cũng khiến cho rất nhiều người phải chủ ý đến, nhưng anh thì lại tỏ ra rất tự nhiên, chỉ là anh luôn ôm chặt lấy cô mà thôi.
“Như thế thì có thể tránh được rất nhiều phiền phức.”
“Là phiền phức của anh đúng không?”
Hứa Trúc Linh giận dỗi trợn anh một cái, không biết có bao nhiêu cô gái nhìn thấy anh thì đã thẩm thích anh rồi nữa.
“Anh sông thích nghe mấy lời này dâu, em xinh đẹp như thế này, lanh lợi, dễ thương, lại còn có cả nụ cười tỏa nắng, không biết có bao nhiêu chàng trai đang lên nhìn em. Anh không thích, làm như vậy là để tranh rác rồi cho em”
“Cổ Thành Trung… anh cứ khen em, cái đuôi nhỏ của em sắp vềnh lên tới trời rồi nè.
“Anh chỉ nói sự thật thôi.”
Anh nghiêm túc nói.
Hứa Trúc Linh không biết nên khóc hay nên cười.
Trước đây cô đã từng xem trên mạng chuyện những đôi tình nhân làm sao để xây đắp tình cảm, khen ngợi đối phương, khẳng định ưu điểm và chấp nhận nhược điểm của đối phương.
Cổ Thành Trung đã phát huy điểm này rất đúng điệu, hễ cứ có cơ hội là khen cô khiến cô cũng thấy hơi ngại.
Trước đây cô chỉ cảm thấy bản thân là một người không có giá trị nhưng sau khi có được sự khích lệ của Cổ Thành Trung thì cô đã càng lúc càng ưu tú hơn.
Chuyên ngành cô ghét nhất mà cô cũng có thể đứng hạng nhất, nhờ có sự khích lệ của anh, cô bắt đầu học nấu ăn, hơn nữa còn có được chút thành tích. Nhờ có sự khẳng định của anh mà có thấy bản thân mình rất tuyệt, không hề thua kém máy cô gái con nhà giàu khác.
Đây rốt cuộc là sức mạnh của tình yêu hay là ma lực của cổ Thành Trung?
Chẳng mấy chốc đã đến lượt hai người họ, thịt xiên không giống với lầu nên Hứa Trúc Linh đã lấy rất nhiều thịt.
Cổ Thành Trung cũng không kén chọn, cô ăn cái gì thì anh ăn cái đó.
Hai người mới vừa bắt đầu ăn thì ông Tuấn đã gọi điện tới.
Ông ta đã mua trà sữa nhưng đến tập đoàn thì hai người họ đã không còn ở đó nữa.
Cổ Thành Trung báo địa chỉ cho ông ta rồi bảo ông ta đem qua.
Bà Thanh đi vào trong quán, chau mày nhíu mặt, lấy tay bịt chặt mũi lại, bước đi rón rén như thể đang đi trên những lưỡi dao.
Bà ta có thân phận như thế nào, cả đời này bà ta chưa từng vào máy chỗ thường dân như thế này.
Lúc đầu bà ta còn nghi ngờ Cổ Thành Trung đã báo sai địa chỉ.
Nhưng lúc bà ta nhìn thấy Có Thành Trung những rau thuần thục, sau đó gấp thịt cho vào chén của Hứa Trúc Linh thì bà ta mới tin đó là sự thật,
Có Thành Trung có thân phận gì chứ?
Hai người đứng đầu của tập đoàn lớn mà lúc này lại… đang ngồi ăn xiên nướng vỉa hè sao? “Cô. Cô Trúc Linh, đây là trà sữa của cô, tôi còn mua trả trái cây nữa, hi vọng cô sẽ thích.
Bà Thanh không dám sơ suất, trước khi đi chống bà ta đã dặn đi dặn lại, nếu như không làm vui lòng Hứa Trúc Linh khiến đơn hàng lần này không chạy được thì cuộc sống bà chủ nhà giàu của bà ta cũng sẽ chấm dứt luôn.
“Cảm ơn, vậy tôi cũng không giữ bà lại dùng bữa nữa, chắc là cũng không hợp khẩu vị của bà.
Hứa Trúc Linh trông bộ dạng gắng gượng của bà ta có vẻ như đang rất khổ sở.
Cô thật sự không hiểu nỗi người có tiền, những món ngon như thế này mà lại không thích ăn.
“Tôi… tôi có thể mạn phép hỏi một câu không? Cậu Thành Trung… cậu thường xuyên ăn món này à?”
“Trước đây thì không nhưng sau khi quen biết Trúc Linh thì rất thường xuyên. Những thứ này rất ngon, cô ấy rất thích ăn.”
Anh không ngáng đầu lên mà tiếp tục nướng thịt cho Hứa Trúc Linh “Hiếu hiểu rồi, vậy tôi đi trước đây
Cũng gần như những gì bà ta đoán, lý do là vì Hữa
Trúc Linh,
Không ngờ Cổ Thành Trung lại yêu thương cô đến mức độ này, bằng lòng hạ thấp mình đến những chỗ như thế này.
Xem ra lần sau đến xin lỗi nhất định phải lấy được lòng Hứa Trúc Linh,
Bà Thanh quay người rời đi cứ như đang bỏ chạy.
“Lầu và thịt xiên ngon như thế, sao lại không biết thưởng thức chứ?”
Hứa Trúc Linh khó hiểu nói.
“Ừm, chúng ta thưởng thức là được rồi.
Cổ Thành Trung mim cười rồi nói, dỗ dành cô đến mức cô không giận nỗi,
Sau khi họ ăn xong và trở về nhà, Cổ Thành Trung đến phòng sách để làm việc, bất ngờ gặp chủ An đem một châu cá cảnh rất lớn về.
Cô lấy làm khó hiểu nên hỏi: “Chú An, nhà chúng là muốn nuôi cá sao?”
“Không phải “
“Vậy cần cái hồ cá này để làm gì?”.
“Cậu chủ nói muốn nuôi của “O…”
“Cậu chủ đã nói, cô muốn học theo của đi ngang nên ngày nào cũng phải nhìn thấy cua mới được. không những trong nhà mà đến công ty cũng có Chắc đến khi cô Trúc Linh khai giảng thì trên giảng đường cũng sẽ có một cái, đảm bảo cô lúc nào cũng có thể nhìn thấy.”
Hứa Trúc Linh nghe xong thì đau đầu chống trần.
Cổ Thành Trung làm như thể hơi khoa trương rồi thì phải, có đáng không? Nhà người ta nuôi cá, nhà cô thì hay rồi, bắt đầu nuôi của luôn hà?
Có phải sau khi lên lửa thì có thể ăn cua được rồi không?
Sau khi Cổ Thành Trung làm việc xong và ra khỏi phòng sách, nhìn thấy hồ cá đã được thả đẩy của thì mới hài lòng gật đầu.
“Nhìn thấy chưa? Đều đi ngang đầy, lo mà học đi.”
Anh nói với vẻ nghiêm túc.
Hứa Trúc Linh cười không được khóc cũng không xong, cô nói: “Anh đang dạy hư em đấy!”
“Anh đang muốn dạy hư em, tỉnh xấu của em đều do anh chiều mà ra, anh xem ai dám nói một chữ “không” thử?”
Anh nói với vẻ vô cùng bá đạo.
Hứa Trúc Linh mìm cười, không biết nên nói gì, lúc này có nói gì thì cũng là không cần thiết.
Cô chạy qua, vùi đầu vào lòng anh rồi ôm chặt lấy
Cô ghé đôi môi hồng mềm mại sát vào tai anh rồi anh. khẽ cắn một cái.
“Biết rồi, ông xã
Cô hơi ngại ngùng nên tiếng “ông xã” nói rất nhỏ, kiểu xấu hổ rụt rè.
Nhưng anh lại nghe thấy rất rõ, giây phút đó tìm anh như rụng rồi.
Anh ôm chặt cô trong vòng tay, nói với giọng trầm thấp và khán đặc nhưng lại khiến người ta phải động lòng.
“Gọi lại một lần nữa, em gọi nghe rất hay:
Câu nói đó nghe sao có vẻ kì lạ?
Gọi nghe rất hay là cái quái gì? “Hết rồi, phúc lợi chỉ có một lần!”
Cô dây anh ra nhưng có làm sao thì vòng tay anh vẫn dùng lực, hai cánh tay giữ chặt lấy hồng cô nên cô chẳng thể nào nhúc nhích được “Gọi lại một lần nữa
Anh cúi đầu xuống trán cô, ghé sát mũi vào mũi cô, hơi thở của hai người vây lấy nhau, nóng hôi hỏi,
Cô còn có thể cảm nhận được sự biến đổi khi đối môi mỏng mở ra và khép lại trong cự ly gần.
“Ông ông xã…
Mặt cô ửng đỏ lên như người uống rượu say.
Cô vừa dứt lời thì anh đã ừ một tiếng rồi lập tức hôn lên môi cô.
Nụ hôn đó vô cùng nồng cháy.
Ngày hôm sau, Cổ Thành Trung không đi làm nhưng lại nhận được cuộc gọi từ Ôn Thanh Hoàn.
Hứa Trúc Linh thấy anh nghe điện thoại xong sắc mặt liền nặng trĩu thì không kiềm được lo lắng nên hỏi: Sao thế?”
“Nhà họ Ôn xảy ra một chút chuyện, vì bác trai đầu tư thất bại nên dẫn đến thiếu hụt vốn xoay vòng Ngày mai anh phải đi London, em cũng đi cùng với anh nhé Lúc anh nói chuyện thì chân mày liên tục nhíu lại, có thể thấy là anh đang rất căng thẳng.
“Có phải là rất khó giải quyết không?”
“Ừm, dù cho anh đi giải quyết, dùng đến sức mạnh của công ty con của tập đoàn Cổ Linh nhưng cũng thể không chắc chắn. Bây giờ đã đến ngày giao hàng rồi nhưng tiền vốn chưa rót vào thì cũng không làm ra máy móc được. Nếu đối phương kiên quyết không chịu thỏa thuận thì việc bồi thường gấp ba do vi phạm hợp đồng là chuyện nhỏ, quan trọng hơn là danh tiếng của nhà họ Ôn cũng sẽ mất luôn, vậy sau này còn ai dám làm ăn với nhà họ Ôn nữa?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT