"Chủ Anh"
Ảnh mắt Cổ Thành Trung không tốt lành gì nhìn về phía chủ An. Mọi chuyện trong biệt thự này ông ấy đều biết rõ vô cùng, nhất định là ông ấy đã nói gì đó. "Con nhìn ông ấy làm gì, hai ông lão chúng ta cũng là lo lắng cho con thôi mà? Ngay từ đầu Trúc Linh chính là con cháu nhà họ Hứa, sau đó lại trở thành con gái nuôi nhà họ Ngôn. Đến bây giờ lại thành cháu gái nhà họ Quý tiếng tăm lừng lẫy! Những tin tức này thật sự quá sốc. May sao bố của con không mắc bệnh tim, không thì có khi giờ đã bị nhồi máu mà qua đời mất thôi. Có biết không hả?" “Vậy thì đã sao?" "Thái độ này của con là gì thế?" Ông cụ nôn nóng không ngừng gỗ gậy chống, hận không thể gõ thủng sản nhà: "Con không thấy nguy cơ đầy rẫy đó à? không sợ cô vợ bé nhỏ chạy mất hay sao? Đã ba mươi tuổi rồi, người mà chạy mất thì biết đi đầu tìm hả con? "Quả thực con cũng choăn về phương diện này, nhưng con sẽ không vì muốn giữ em ấy lại bên mình mà phát sinh quan hệ gì với em dâu, Điểm xuất phát của em ấy càng ngày càng cao, những người quen biết cũng càng ngày càng tốt, đến cuối cùng vẫn sánh vai bên con. Điều đó chứng tỏ con mới là người tốt nhất, thích hợp nhất với em ấy." "Thời điểm em ấy đính hôn với con, em ấy mới có mười tám tuổi, trẻ con cái gì cũng không hiểu, có lẽ lúc ấy cảm thấy con là người con trai tốt nhất. Nhưng đến khi em ấy lớn hơn, ra ngoài tiếp xúc với nhiều người, hằn sẽ có sự lựa chọn cho riêng mình. Con cần phải để phòng nhưng con không thể dùng loại thủ đoạn để tiện này để trói chặt em ấy ở bên mình được." "Như vậy... con cũng sẽ xem thường chính mình." Cổ Thành Trung nói rõ ràng từng chữ, ánh mắt vô cùng nghiêm túc, mi tâm nhíu lại như núi non trùng điệp.
Cổ Chí Thanh nghe những lời này cảm thấy có chút đau đầu, trong lòng dâng lên cảm giác hận rèn sắt không thể thành thép. "Con đúng là muốn chọc cho bố tức chết mà. Mặt mũi quan trọng hơn hay vợ quan trọng hơn? Bố chưa thấy một người đàn ông nào lại có thể dẫn vợ của mình đi mở mang tầm mắt, gặp gỡ những người ưu tú cầ "Vì vợ quan trọng hơn nên con mới không muốn ép em ấy. Em ấy còn nhỏ, vẫn phải trường thành hơn một chút " "Thằng ba, con có biết như con gọi là cái gì không? Người khác bá vương ương ngạnh thì gọi là cảm thủ. Mà con thế này còn không bằng cầm thủ. Con cút ra ngoài cho bố, mới đầu năm đã làm cho bố tức chết rồi."
Ông cụ nổi giận đùng đùng chỉ ra cửa, quát đuổi anh ra ngoài.
Cổ Thành Trung bắt đắc dĩ lắc đầu, xoay người rời di.
Hứa Trúc Linh nghe trộm, có tật giật mình. Tuy rằng không phải cô có ý nghe lén nhưng cô lại nghe từ đầu đến cuối.
Thấy ông cụ đuổi anh đi, cô vội vã chạy xuống dưới nhà.
Chi một lúc sau Cổ Thành Trung đã xuống, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, anh lấy làm kì lạ: "Điều hòa rất nóng a? Sao lại ra nhiều mồ hôi the?" "Có hơi nóng một chút." Cô chột dạ nói. "Bên ngoài tuyết đang rơi rồi, đi ra ngoài tàn bộ một chút đi. Buổi tối em cũng ăn khá nhiều, coi như vận động cho tiêu hóa " "Vàng"
Hai người ra đến cửa, Cổ Thành Trung trước tiên quảng khăn cho cô, khoác thêm áo khoác sau đó đeo găng tay rồi ôm hai tay cô ủ ấm trong ngực.
Cho cô mặc ấm áp xong xuôi anh mới mặc thêm áo, đổi giày. khi ở bên Cổ Thành Trung, Hứa Trúc Linh cảm thấy bản thân như người tàn tật.
Nếu hai người tắm uyên ương cùng nhau, toàn là anh tầm cho cô sạch sẽ trước rồi mới đến mình.
Những người khác theo tuổi tác tăng lên cũng dẫn dần trở nên trưởng thành hơn. Nhưng Cổ Thành Trung lại yêu chiều cô như yêu chiều một đứa nhỏ.
Được che chở như một đứa bé cũng không phải cảm giác quả tốt.
Ra ngoài, cô không nhịn được rùng mình vì cái lạnh buốt giá
Anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé cô, bọc lại ủ ấm. "Có ấm hơn không?"
Cô gật đầu, nghĩ một lát lại hỏi: "Cổ Thành Trung, anh có cảm nhận gì khi có bạn gái nhỏ tuổi " "không dám chạm vào Ngâm trong miệng sợ tan, để trong tay sợ rơi, giống như trận bảo quý báu vậy
Anh thật thà đáp. "Kì thật trong mắt anh, tuổi tác không thành vấn để. Bởi vì anh yêu em cho nên anh mới làm như vậy. Thế còn em thì sao, có bạn trai hơn mình tận mười tuổi, có cảm nhận gì không?" "Giống... giống như có thêm một người bố
Hứa Trúc Linh run run trả lời.
Cổ Thành Trung nghe vậy, sắc mặt trầm xuống.
Bố sao...
Đôi mắt anh hơi run rẩy: "Đợi sau này em ở trên giường nói mấy lời kia thử xem." "Vì sao... "Thôi bỏ đi, kẻo anh lại dạy hư em." "Cổ Thành Trung anh là lão tài xế đấy à?" "Anh là đàn ông, những chuyện bình thường anh vẫn biết chứ. Hơn nữa anh còn hơn em mười tuổi, cũng không phải chỉ để trang trí.
Cổ Thành Trung bất đắc dĩ đỡ trấn, anh nhìn giống lão tài xế lắm à? "Thật ra thì vừa nãy anh và bố nói chuyện ở thư phỏng em đã nghe thấy rồi. Nhưng anh thật sự yên tâm để em làm quen với những người ưu tú, không sợ em sẽ thay lòng đổi dạ d?" “Bởi vì anh tin tưởng chính bản thân anh, anh chính là người đàn ông tốt nhất trong cuộc đời em. Em gặp qua hàng nghìn người, mỗi người mỗi vẻ. Nhưng đến cuối cùng vẫn sẽ phát hiện ra anh mới là người thích hợp nhất với em." "Anh tin tưởng bản thân đến vậy cơ à?" "Ừ, chưa từng nghi ngờ"
Hứa Trúc Linh nghe những lời khẳng định chắc nịch của anh, không nhịn được cười khúc khích.
Anh thật sự có loại tin tưởng này.
Từ khi rời khỏi nhà họ Hứa, cô càng ngày càng trở nên tốt hơn, gặp gỡ rất nhiều người đẹp trai tài giỏi.
Nhưng cô vẫn biết một điều rằng, tay trái của cô nên nắm lấy tay phải của ai. "Cổ Thành Trung, anh có biết em thích anh từ bao giờ không?" "Từ khi nào thế? Mà anh cũng rất tò mò, dù sao lúc ấy anh thật sự xấu xí, thậm chí xấu đến dọa người, không biết có bao nhiêu người đã chùn bước "Lúc mới bắt đầu em cũng rất sợ, cũng chẳng bản đến chuyện thích nhau. Nhưng lần trước đến nhà cũ, em bị Cổ Lâm vu oan, khi anh nói anh tin tưởng em, trong lòng em thật sự rất vui. Sau đó em lại bị Hứa Đan Thu gây khó dễ, nhốt trong phòng học, người em nghĩ đến đầu tiên cũng là anh" "Anh không ép em làm gì, lại cực kỳ tồn trong em. Theo lẽ thường tình em đã xem anh như người thân trong nhà. Anh bảo vệ em, em cũng có thể bảo vệ anh. Lúc ở khu vui chơi cãi nhau với người khác, anh vì em mà đòi lại công bằng, thậm chỉ còn nổi nóng với em bắt em phải ngoan ngoãn trốn sau lưng anh là được. Em nghĩ là lúc đó em đã động lòng với anh rồi." "Anh thích em không phải nhất kiến chung tình, cũng không phải rung động nhất thời mà là mưa dầm thấm lâu." "Em cũng vậy." "Cho nên chúng ta là trời sinh một cặp, vì vậy nên ở bên nhau đúng không nào?"
Cô tinh nghịch nhảy mắt, ánh sáng rạng ngời trong mắt dưới trời đêm đầy tuyết như càng thêm tỏa sáng lấp lánh,
Đôi môi mỏng gợi cảm của anh nhếch lên thành một độ công đẹp mắt.
Anh gật đầu ôm cô vào lòng. "Hứa Trúc Linh, qua mười hai giờ rồi, trên danh nghĩa mà nói em đã hai mươi tuổi rồi "
Bên tại có truyền đến giọng nói trầm ấm của anh.
Lúc này cô mới phát hiện đêm giao thừa đã qua giờ là một mồng tết rồi.
Trên danh nghĩa, cô đã tròn hai mươi tuổi. "Có phải đã chờ rất lâu không?"
Giọng nói tinh tế nhỏ xíu vang lên. "Ử, thật sự rất lâu, nhưng vô cùng đáng giả. Hứa Trúc Linh, chúng ta đã thông báo cho mọi người rồi, vậy giờ anh có thể cầu hôn em rồi." "Cái gì cơ?"
Hứa Trúc Linh có chút kinh ngạc, không ngờ được anh sẽ chọn thời khắc này để cầu hôn.
Trong lúc cô còn đang ngần người chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, Cổ Thành Trung bất ngờ thảo chiếc vòng trên cổ cô xuống, lấy chiếc nhẫn kim cương trên đó rồi quỳ một chân xuống đất.
Cùng lúc này, cây cối hai bên đột nhiên sáng đèn.
Hóa ra bên trên cành lá rậm rạp đã treo những bóng đèn nhỏ, khung cảnh tuyết rơi trắng xóa dưới ánh đèn chiếu sáng tựa như tiên cảnh chốn nhân gian. Mà bốn phía xung quanh là những chiếc đèn trời đang từ từ bay lên.
Trên mỗi chiếc đèn đầu ghi bốn chữ to "Gà cho anh nhé?"
Mà mấy người nấp đẳng sau cây cối hai bên cũng lần lượt ra ngoài.
Ông cụ, chủ An, hai cậu Quý Mặc Nhiên Quý Quốc Định, dì Quỷ Thiên Kim, các anh nhà họ Quý, còn có ba mẹ nuôi cùng Ngôn Phúc Lâm
Ngay cả Bạch Minh Châu và Ôn Mạc Ngôn cũng có mặt.
Cô kinh ngạc nhìn những người thân thuộc nhất đang từ từ đi tới, bàn tay nhỏ bé gắt gao che miệng sợ bản thân không kiềm chế được hét lên thành tiếng.
Nước mắt... cũng không biết đã rơi từ lúc nào. "Trúc Linh, gả cho anh nhé?" Anh quỳ một gối, tay giơ cao chiếc nhẫn, nói rõ ràng từng chữ.