Anh giơ một bàn tay lên nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô ấy.
Có một sự ấm áp khó tả khi bàn tay to đan lại trên bàn tay nhỏ.
Trong lòng Bạch Minh Châu hơi dao động, hít sâu một hơi, đang định đồng ý, không ngờ Ôn Mạc Ngôn lại mở miệng nói. "Từ từ, lần này đừng vội, chúng ta còn một thời gian dài cùng nhau mà."
Bạch Minh Châu nghẹn trong cổ họng, cuối cùng cô ấy cũng hạ quyết tâm, nhưng anh ta lại nhẹ nhàng lướt qua mất. "Anh..." “Anh không muốn ép em làm những điều em không thích. Anh có thời gian, có thể từ từ đợi, chỉ cần em không cho người khác cơ hội là được " “Ôn Mạc Ngôn, tình yêu không trọn vẹn, anh sẽ cảm thấy mệt mỏi"
Bạch Minh Châu bất lực nói. "Bởi vì anh yêu em, mọi chuyện đều là anh tình nguyên " "Nhưng mà em cũng yêu anh, em nguyện ý vì anh mà trả giá. London chắc là đang vào mùa xuân, chờ đến giáng sinh, anh đưa em trở về, em muốn gặp bố mẹ của anh. Hơn nữa, em sẽ đợi một năm, nếu lúc ấy Nguyên Doanh vẫn chưa quay lại, ngày này năm sau, minh tổ chức đám cưới đi..."
Cô ấy thu hết can đảm và nói.
Trong lòng thẩm lẩm bẩm.
Anh trai, xin lỗi.
Thực sự... xin lỗi, Nguyên Doanh.
Bạch Minh Châu đã phải dùng dũng khí rất lớn mới có thể chấp nhận hạnh phúc.
Đối với cô ấy, hôn nhân không phải là khởi đầu của hạnh phúc mà là xiềng xích của lương tâm.
Cô ấy không dám kết hôn, cô ấy không dám ở bên Ôn Mạc Ngôn, nhưng cô ấy không thể cự tuyệt tình cảm của anh ta.
Cô ấy chưa bao giờ thấy ai ngu ngốc như vậy, đã trà giá nhiều như vậy mà không nản lòng một chút nào.
Cô ấy đã thỏa hiệp
Thật lòng tình nguyện tiếp nhận xiếng xích này, tình nguyện khóa chặt chính mình. "Có thật không?"
Ôn Mạc Ngôn xúc động vô cùng. "Ừ, vui không?"
Cô ấy nhìn anh ta và hỏi với một nụ cười.
Chỉ là sâu trong nụ cười có chút chua xót, nhưng không ai có thể nhìn ra được.
Ôn Mạc Ngôn đột nhiên ôm cô ấy vào lòng, thật quá kích động.
Đây chính là cảm giác mây mù tan biển, trắng sáng chiếu rọi.
Hạnh phúc đến không dễ dàng, anh ta phải nằm thật chặt.
Chẳng bao lâu đã đến nhà Tiền Cao Ban, nhà cậu ta cũng đang có khách.
Bố của Tiến Cao Ban tên là Tiền Chí Trung, ông ấy là một người đàn ông trung thực nổi tiếng trong làng, tuy không nổi bật về ngoại hình nhưng ông ấy rất chăm chỉ.
Vì nhà nghèo nên đến khi ngoài ba mươi tuổi ông ấy vẫn chưa tìm được vợ, gặp mẹ của Nguyễn Doanh, sau đó kết hợp thành một gia đình.
Tiền Cao Ban đã định sẽ kết hôn vào ngày Quốc khánh năm nay, và Bạch Hoàng Nham cũng đã chuẩn bị một món quà hào phóng,
Nghe nói bên nữ đòi rất nhiều lễ vật vì nhà đông con và có cậu con trai ngoài hai mươi tuổi đang nóng lòng mua nhà.
Khoảng trả trước còn thiếu bảy trăm triệu, thế nên họ đã mở miệng đòi bảy trăm triệu lễ vật kết hôn.
Tiền Cao Ban rất yêu người phụ nữ đó, nhưng ngay khi nghe tin quà cáp, cậu ta đã lập tức rút lui.
Gia đình thật sự không đưa ra được nhiều tiền như vậy, nguyên bản dự tính là hai trăm tám mươi triệu tiền quà, tính ra ở thôn này đã là tương đối cao.
Lại không ngờ nhà bên kia chỉ có ý định bản con gái lấy tiền.
Khi cả hai chuẩn bị chia tay, không ngờ bên nữ lại có thai, ngay sau đó tin tức lan truyền khắp phố phường. Đến lúc này không cưới cũng không được Cô ấy còn nhớ rõ bố của Tiến Cao Ban đặc biệt gọi điện thoại cho Bạch Hoàng Nham, người đàn ông thẳng thắn này phải mở miệng vay tiền, hơn nữa lại là mượn người nhà họ Bạch, cần dũng khí rất lớn.
Ông lão dường như đã dùng hết thể diện dành dụm được trong kiếp này để vay tiền.
Bên Bạch Hoàng Nham hiểu được mọi chuyện liên không chút chần chừ mà cho vay tiền, nói nếu họ có khả năng thì trả, không thì thôi.
Nhưng hàng tháng, Tiền Chí Trung sẽ chuyển tiền sinh hoạt phi của mình qua để trà nợ, tuy ít nhưng cũng nhầm người. tỏ Bạch Hoàng Nhạm không hề giúp đỡ
Dù đám cưới không mấy vui vẻ nhưng cả hai vẫn nên duyên vợ chồng, cuộc sống vẫn nên tiếp tục.
Lần này Bạch Minh Châu đến thật không đúng lúc, không ngờ nhà vợ đến xin phí dưỡng thai.
Do Tiền Cao Ban phải ra ngoài làm việc, còn Tiền Chí Trung đã lớn tuổi chỉ có thể tự chăm sóc bản thân, nhưng nếu muốn chăm sóc một phụ nữ mang thai thì rất khó.
Thế là người vợ về quê sinh con, từ tháng mười đến nay đã tròn bốn tháng.
Bây giờ là Tết Nguyên Đản, muốn đưa vợ về nhà đoàn tụ gia đình, nhưng chẳng ngờ nhà vợ lại không đồng ý, mở mắm đòi phí dưỡng thai trong bốn tháng này, tổng cộng một trăm bảy mươi triệu.
Tiền Cao Ban không thể trả nổi, nên vợ cậu ta chỉ có thể ở lại nhà mẹ đẻ. không ngờ gia đình của cô ta lại chủ động đến trước cửa, tố cáo dã tâm của Tiền Cao Ban.
Nói vợ đang mang bầu mà cậu ta cũng không đoái hoài gì, Tết Nguyên đán cậu ta cũng không đưa người ta về, có phải là muốn ly hôn hay không. Bạch Minh Châu vừa xuống xe liền nghe thấy cảnh hỗn loạn bên trong.
Sau khi nghe những người hàng xóm đồn thổi trước cửa, cô ấy cũng hiểu được nguyên do vấn đề.
Hàng xóm đều thấy nhà bên vợ thật quá đáng, đã có gia đình, cũng có thai rồi thì việc ly hôn này là không phù hợp
Chỉ có thể bị nhà vợ bòn rút đến chết.
Ôn Mạc Ngôn chưa từng thấy mấy chuyện lộn xộn trong nhà người ta như vậy, dù sao cuộc đời anh ta cũng hào phóng, thấy được quá nhiều mưu mô, thương trường quỷ quyệt, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta thấy được loại tính toán như vậy. "Khi kết hôn... mẹ vợ đều ghê gớm thế này sao?" "Anh đừng lo lắng chuyện mẹ vợ nữa, mẹ em nhiều lắm cũng chỉ kéo anh tình khỏi mộng thôi. Ảnh vạn nên lo lắng cho em kìa." "Tại sao vậy?" "Lát nữa nếu em muốn đánh người, anh nhất định phải ngăn cản em, em sợ lỡ tay giết chết lũ khốn kiếp này mất
Bạch Minh Châu xắn tay áo trực tiếp xông vào, nhanh chóng đẩy đám người ra.
Bầu không khí trong nhà khá căng thẳng.
Tiền Chí Trung đang ngồi ở ghế đầu tiên, hút điều thuốc khô khốc, khuôn mặt héo hơn nhăn nhỏ.
Còn nước da của Tiền Cao Ban đỏ bừng lên vì tức giận, âm thanh phản bác đã bị phía nhà vợ dập tắt.
Nhìn về phía nhà vợ, mẹ vợ, em vợ, chị vợ và hai người trung tuổi, có lẽ là các cô chủ dì bác.
Trận chiến này thực sự rất lớn. "Tiền Cao Ban, anh phải có chút lương tâm, vợ anh đang mang thai, tôi cho nó ăn ngon uống tốt. Đầu phải tôi mở miệng nói bừa, tổ yến và nhân sâm tôi mua đều có hóa đơn rõ ràng đấy!" "Tôi không hề lợ là chăm sóc vợ của anh, anh phải đưa tôi phi chăm sóc chứ". "Tiến Cao Ban, nếu hôm nay anh không đưa vợ về, tôi sẽ liều mạng với anh."
Bên nhà vợ mồm năm miệng mười, lúc thì than vẫn, lúc lại răn đe.
Họ đều buộc Tiền Cao Ban phải đưa người về, và phải trả cho họ một trăm bảy mươi triệu tiền chăm sóc.
Lúc này, những tờ hóa đơn trong tay bà mẹ vợ bị lấy mất.
Bà ta nhìn vào cô gái trạc ngoài hai mươi, trắng trẻo, ăn mặc thời trang, chẳng giống dân quê chút nào.
Bà ta nhưởng đôi lông mày mỏng và cao giọng nói: "Cô là ai?" "Tôi á? Bạch Minh Châu, người thân của nhà họ Tiền. Bốn tháng qua nếu thật sự ăn nhiều như vậy, tôi sẽ trả hết cho các người. Nhưng nếu không ăn mà tùy tiên đem hóa đơn đến đòi tiền, vậy thì để toà án dân sự giải quyết đi."
Bạch Minh Châu lạnh lùng nói, "Con nhóc non nớt từ đầu đến mà lại dám quần chuyện người khác vậy?"
Một người đàn ông béo tốt dữ tợn trong số bọn họ vỏ bàn gầm lên.
Đúng lúc này, Ôn Mạc Ngôn tiến lên bảo vệ Bạch
Minh Châu.
Anh ta lạnh lùng nhìn người đàn ông kia, bất mãn nói: "Thế nào? Muốn làm gì?". "Còn anh là ai?" "Người đàn ông của cô ấy."
Ôn Mạc Ngôn hùng hổ nói như thể rất tự hào.
Bạch Minh Châu bất lực mặc kệ bọn họ, trực tiếp chụp ảnh toàn bộ hóa đơn. Vẻ mặt bà mẹ vợ trở nên khó coi, muốn giựt lại đồng hóa đơn, nhưng lại bị Ôn Mạc Ngôn ngăn lại.