Đúng lúc nguy cấp này thì đột nhiên cánh cửa gỗ bị người bên ngoài đá tung ra.
Cánh cửa đập mạnh vào vách tường phát ra một tiếng ẩm mạnh.
Tiếng động lớn này làm mọi người trong nhà hoảng hốt,
Hứa Trúc Linh không còn sức lực, thậm chí cô không thể quay đầu lại nhìn, cô chỉ thấy một bóng người lao đến, sau đó cô rơi vào một vòng tay lạnh lẽo.
Hơi thở quen thuộc...
Là anh.
Anh đến đây cứu cô
Trong nháy mắt hốc mắt của Hứa Trúc Linh trở lên uot át.
Chắc anh không ngủ nghỉ suốt đêm đến đây tìm cô, trên người anh dính đầy tuyết lạnh, nên trong vòng tay có cảm thấy rất lạnh.
Nhưng đối với Hứa Trúc Linh lúc này mà nói, thì vòng tay này là vòng tay ấm áp nhất. Có Thành Trung lội khăn bông trong miệng cô ra anh phát hiện trên tấm khăn dính rất nhiều máu tưới "Trúc Linh."
Anh dùng giọng nói trầm và khăn lầm bầm gọi tên cô, anh siết chặt hai tay, vững vàng ôm cô vào trong ngực. "Em rất vui khi có thể nhìn thấy anh ở đây"
Cô cố gắng nói, cả người cô đau đớn.
Vết thương trên trần vẫn còn bỏng rát, vết thương bị nhiễm trùng làm cho người cô hơi choáng.
Cổ Thành Trung cũng ý thức được việc này, anh nói: “Tôi đưa em đi tìm bác sĩ. "Các người là ai, đây là nhà của tôi, các người làm làm việc phạm pháp!"
Bà cụ kịp thời phản ứng, bà ta vội vàng nói.
Đây chính là cô con dâu bà ta dùng tất cả tiến tích góp trong nhà để mua được, nếu như bị người khác mang đi, vậy con trai bà ta thì sao?
Cổ Thành Trung nghe nói như vậy, đôi mắt phương của anh nguy hiểm nheo lại, bên trong đôi mắt chứa đầy sự lạnh lẽo. Anh liếc mắt nhì bà ta một cái, trong đôi mắt toà ra sự lạnh leo. bà cụ rùng mình sợ hãi, mặt bà ta cứng đờ, miệng run rẩy, nhưng bà ta không phát ra âm thanh nào.
Bà ta chỉ có thể trừng mắt nhìn anh mang cô đi.
Cổ Thành Trung ôm Hứa Trúc Linh ra cửa, Khương Anh Tùng đang đứng ở bên ngoài chờ.
Về mặt anh ta lo lắng nói: "Cậu Trung, tuyết bên ngoài rất lớn, bây giờ xuống núi rất nguy hiểm. Chúng ta vất và lắm mới tạo được một con đường, nhưng chắc bây giờ nó đã bị tuyết lấp rồi." "Không được chậm trễ, cô ấy sốt rồi." "Vậy làm sao bây giờ? Đường đi xuống núi rất "Cậu xúc tuyết đi, tôi công cô ấy, chúng ta phải khó." nhanh chóng đi xuống núi." "Nếu không để tôi đi cho, đường đi chỗ này rất tron."
Khương Anh Tùng đến chỗ Cổ Thành Trung an ủi anh, dù sao đường núi này là đường dốc tuyết trên đường đều là mảnh băng vụn, không cẩn thận thì sẽ bị ngã xuống. "Không được." Cổ Thành Trung lạnh nhạt nói, mặc dù giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, nhưng nó lại có tiếng nói rất cao.
Cổ Thành Trung tìm thấy một chiếc áo khoác dài của quân đội, tuy nó hơi xấu và giày.
Anh đặt Hứa Trúc Linh lên lưng mình, dùng sợi dây cố định cô lại, sợ khi cô bất tỉnh sẽ không bám vào anh.
Sau đó anh bảo Khương Anh Tùng dùng áo khoác dài bọc người Hứa Trúc Linh lại, bọc thật kín vì anh sợ cô sẽ bị chết cóng.
Cô vẫn còn có ý thức, chưa bị hôn mê, nhưng mà đầu cô đau dữ dội. "Em có phải em rất nặng không. Đường đi xuống núi rất khó, nếu không, anh chờ một lúc rồi hằng đi
Cô cố gắng mở miệng nói.
Cô cảm thấy rất hài lòng khi nhìn thấy anh ở đây, dù bây giờ cô chết đi thì cô cũng không thấy hối tiếc "Không chờ được, tuyết đã rơi rất nhiều ngày, em không chờ kịp, anh càng không chờ kịp. Hứa Trúc Linh, nếu như tôi ngã xuống, em cũng ngã theo, sẽ rất dau, em chịu được không?" Giọng nói của anh khản đặc trầm thấp, nghe rất em tai
Hứa Trúc Linh nghe nói như vậy, thì dùng đôi tay nhỏ bé vòng qua cổ anh rồi ôm chặt cổ anh. khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cọ vào tai anh, giống như một con mèo được thỏa mãn.
Người của cô nóng dần lên, cho nên cô cảm thấy hơi lạnh rất rõ ràng khi chạm vào tai anh. "Không sợ"
Giọng nói nhỏ bé của cô chui vào tai anh. "Chỉ cần có anh ở đây, thì có làm gì em cũng không sợ." “Ử, vậy thì chúng ta đi thôi."
Anh nghiêm túc gật đầu, trong chớp mắt anh đã ghi nhớ tất cả mọi chuyện trong thế giới của mình, nhất định anh phải cẩn thận không thể sai bước nào.
Nếu anh bị ngã thì anh cũng không để cô bị và chạm.
Khương Anh Tùng tìm một người dân trong làng, cho họ một khoản tiền lớn.
Đường trên núi bị tuyết chôn vùi không lâu, cũng không tìm thấy dấu vết nào, nếu như không tìm người trong thân chỉ đường thì bọn họ cũng không biết đường nào có thể đi ra ngoài.
Khương Anh Tùng và người dân trong tuyết mở đường, Cổ Thành Trung đi sát ở đằng sau. trên đảo
Mỗi bước đi đều rất cẩn thận.
Đường đi trên núi rất trơn, chỉ một lát mà nước tuyết đã làm ướt hết quần áo.
Anh không quan tâm bàn thân có lạnh hay không, anh chỉ lo lắng cô có bị đông không. "Em lạnh không?" "Không lạnh, sau lưng anh rất ấm áp, em rất muốn ôm anh, nhưng hai tay em không có sức lực. "Em không cần ôm tôi, để tôi đến ôm em là được." "Được, em chờ anh."
Giọng nói của cô càng ngày càng nhỏ, cuối cùng cô không chịu nổi được ngất đi.
Cổ Thành Trung ngã xuống rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng bảo vệ cô, không để cho cô bị thương.
Đầu gối của anh đau đớn, nhưng bước đi nào của anh cũng rất kiên định.
Bọn họ mất tấm ba tiếng để đi hết con đường này. mỗi một giờ một phút một giây đều rất dài.
Xe đã bị chôn vùi trong tuyết, nên bọn họ không thể nào mở được, cuối cùng chỉ có thể đi bộ. chó khám bệnh gần đây nhất cách một giờ đi đường.
Cổ Thành Trung không có bỏ cuộc, đủ đoạn đường này anh không ngủ nghỉ đi thông nên rất mệt nhọc.
Khương Anh Tùng muốn làm hộ, nhưng anh ta không có cơ hội.
Sau một giờ, trời đã về đêm, tuyết phản chiếu ánh trăng trông rất lấp lánh,
Cuối cùng bọn họ cũng đến chỗ khám bệnh.
Vết thương bị nhiễm trùng rất nghiêm trọng, các bác sĩ trong phòng khám nhỏ điều kiện hạn chế, thậm chỉ bọn họ không thể chức tay không một mũi nhỏ.
Hơn nữa, con đường đã bị tuyết phủ kín, rất nhiều vật tư y khoa bị hư hong, thậm chỉ bọn họ không có cả thuốc tế.
Cổ Thành Trung nhíu mày thật chặt, anh dùng tất cả khả năng của mình, lập tức vận chuyển vật tư và bác sĩ bằng đường hàng không. bác sĩ ở trung tâm thành phố, vẫn còn đang ngủ, không biết làm sao bị bắt đi, ông ta bị đưa vào trong một chiếc trực thăng và bị chờ đi, Tới nơi, Cổ Thành Trung đứng dậy, nằm chất bản tay của ông ta. "Vết thương của vợ chưa cưới của tôi bị nhiễm trùng, cô ấy sốt cao không xuống, tôi chỉ có thể nhớ vào ông " "Cái gì...cậu là ai? Các người đang bắt cóc tôi?" "Nếu ông chữa khỏi cho cô ấy, nhất định tôi sẽ cảm tạ ông."
Bác sĩ bị đẩy đến phòng bệnh, trong phòng rất đơn sơ, một phòng đơn kê ba giường không có chỗ xoay người.
Vốn dĩ bác sĩ lo không có thuốc, nhưng không ngờ có người đi vào, mang chiếc giường còn lại ra.
Bây giờ bác sĩ mới có thể sử dụng kĩ năng của mình. "Cậu Trung, người của chúng ta đã bắt đầu xúc tuyết ở đừng nhỏ rồi, đến khi cô Linh phẫu thuật xong, thì chúng ta có thẻ lập tức về Đà Nẵng " "Vậy đã bắt được đảm buôn người kia chưa?" "Vắng, đã bắt được bọn họ rồi, bây giờ đang mang bọn họ về, khoảng hai hôm sau có thể đến Đà Nẵng" "Tôi muốn lúc tôi về Đà Nẵng có thể gặp được bạn họ, biết chưa? không bằng, cầu không cần phải về kết hơn nữa, làm việc thay tôi đi"
Có Thành Trung lạnh giọng nói, lời nói làm người khác kinh ngạc
Khương Anh Tùng rùng mình, liên tục đồng ý.
Từ lúc Cổ Thành Trung biết được Hứa Trúc Linh xảy ra chuyện đến bây giờ, gương mặt của anh luôn căng thẳng, vẻ mặt rất khó coi.
Giữa hai lông mày của anh nhãn lại, gần như anh không thả lỏng tý nào.
Dâng người của anh thẳng tắp, hai tay anh duỗi thẳng xuống, siết chặt hai bàn tay.
Lần này, anh thật sự tức giận.
Sự bình tĩnh bây giờ giống như cảm giác trước khi mưa bão xảy ra.
Phải mất một giờ ca phẫu thuật của Hứa Trúc Linh mới kết thúc, sốt cao cũng hạ xuống.
Sau đó bác sĩ được đưa lên trực thăng, bay về Đà
Nẵng.
Anh đứng bên cạnh giường, nhìn cô gái nhỏ bé xanh xao đang nằm trên giường.
Anh lại coi thường bạn người ở Đà Nẵng:
Anh tự trách bản thân đã không chăm sóc có chu đảo. Những ai làm tổn thương có sẽ phải trả giá bằng máu mình:
R