Vậy mục đích ông ta tìm kiếm trong nhiều năm qua có ý nghĩa gì chứ?
Ảnh Họa Bì chợt nhận ra là so với sự thất vọng khi biết Hứa Trúc Linh không phải là con của mình, thì việc khiến ông ta cảm thấy đau đớn như gai nhọn đâm vào tim là có thể bà ấy đã chết.
Nếu bà ấy đã chết, thì sự tồn tại của ông ta có nghĩa là gì.
Trong đầu ông ta hiện lên một khuôn mặt nhỏ nhắn sáng sủa.
Bà ấy biết rõ ông ta là một người ăn chơi sát gái, có rất nhiều về mặt khác nhau, cả chính lẫn đen.
Những người khác rất sợ ông ta và tránh ông ta rất xa,
Nhưng bà ấy vẫn cổ chấp đi theo mông ông ta. Bà ấy nói rằng có thể gặp gỡ những người khác nhau là một chuyện tốt khi ông ta đi tán gái thì bà ấy vẫn lặng lẽ đi theo sau ông, gọi một ly nước trái cây, rồi tối đưa ông ta, người say như chết về nhà.
Khi ông ta chơi bời với rất nhiều cô gái, thời gian trôi qua chỉ có bà ấy là người duy nhất ở bên cạnh ông ta.
Lúc ông ta định làm lại cuộc đời không muốn sống như thế nữa, làm xong một nhiệm vụ cuối cùng là có thể hoàn toàn rời khỏi chợ đen.
Nhưng... bà ấy đã biến mất. không có một dấu vết nào để lại.
Ông ta cực khổ tìm kiếm bao nhiêu năm nay, nhưng hóa ra tất cả chuyện này đều vô ích.
Đúng là buồn cười.
Ông ta ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, cảm thấy người mình hoa mắt chóng mặt.
Ông ta lảo đảo đứng dậy, rồi vấp ngã, bây giờ nhìn ông ta giống như già đi mấy tuổi vậy.
Hứa Trúc Linh lập tức đi theo đằng sau, cô lo lắng nhìn ông ta. "Chủ, chủ không sao chứ?" "Tôi còn chưa chết, làm sao bà ấy có thể chết" "Bà ấy không chết, chẳng qua bà ấy đang trấn tôi thôi. Bà ấy không chết
Ông ta nói lặp đi lặp lại mấy câu này.
Hứa Trúc Linh cũng không biết phải làm sao khi nhìn thấy bộ dạng này của ông ta. Cô không ngờ ông chủ kì lạ này lại là một người có tình cảm như vậy.
Chẳng lẽ năm đó mẹ của cô thật sự có một mối tình với ông ta? "Chủ có thể kể cô tôi biết lúc đó đã xảy ra chuyện gì không? Tôi muốn biết chắc đó là một câu chuyện rất đẹp."
Cô muốn ông ta vui vẻ, nên đã tìm một đề tài để nói chuyện. "Năm đó..."
Suy nghĩ của ông ta bay xa, khóe miệng của ông ta hiện lên một nụ cười yếu ớt. "Tôi chỉ biết là bà ấy là một người rất xinh đẹp và ít nói, đôi mắt to tròn của bà ấy luôn luôn nhìn tôi. Bà ấy rất hay ngắn người, giống như bà ấy cần suy nghĩ rất nhiều chuyện. Bà ấy hỏi tôi, làm thế nào để trở nên mạnh mẽ hơn, trở lên mạnh mẽ thì mới có thể bảo vệ được người mình yêu. "Những trở lên mạnh mẽ thì cần phải chịu đựng sự có đơn, càng phải bỏ ra rất nhiều sức lực mới có thể trở thành một người đứng trên người khác. Bà ấy rất ngốc, tôi nói gì cũng tin, nên bà ấy vẫn đi theo tôi như vậy. Nhưng tôi không sống yên ở một chỗ, tôi đi lang thang khắp nơi, thậm chí có khi ăn bữa này bữa sau nhịn đói. Vậy mà bà ấy không chê bai tôi, còn dùng tiền của mình để chăm sóc tôi" "Tôi không biết bà ấy là cô gái nào, bà ấy ít tuổi hơn tôi, giống như một con bê con mới sinh không sợ hồ. Bà ấy chỉ nói cho tôi biết tên của bà ấy là Bạch Thủy Xuân. Khi đó nhà họ Quý đã xóa tên của bà ấy, nên tôi không điều tra được thân phận của bà ấy, không ngờ là hai mươi năm sau tôi mới biết thân phận của bà ấy." "Chỉ tiếc quá muộn." “ông biết và bà ấy ít như vậy à? Dì tôi cũng không nói thêm cho tôi biết, nên thật ra tôi cũng không biết bà ấy là người đàn bà như thế nào." "Bà ấy bà ấy rất tốt, là một người con gái tốt nhất. mà tôi từng thấy, cũng là người duy nhất khiến tôi muốn muốn làm lại một cuộc đời mới " Cập nhật chương mới nhất tại Truyện8 8.net
Nếu như tôi quay về sau khi tôi làm xong nhiệm vụ cuối cùng, mà bà ấy vẫn đợi tôi ở đó, thì chắc chắn bây giờ bọn họ đã sống hạnh phúc bên nhau, kể cả xung quanh thay đổi như thế nào.
Nhưng bây giờ, tất cả mọi thứ trở nên vô ích "Chú, bây giờ chủ định đi đâu vậy?" “Uống rượu uống say có thể giải tỏa nhưng nỗi buồn có trong lòng tôi. Cô không cần đi theo tôi đầu, những nơi như vậy, không phải chỗ mà một cô gái nhỏ như cô nên đến "
Ảnh Họa Bì tùy tiện gọi một chiếc xe taxi, rời khỏi nơi này.
Hứa Trúc Linh đứng ở ven đường, cô không biết cảm giác bây giờ có trong lòng mình là gì.
Chắc chắn chú ấy rất yêu mẹ của cô, nếu không thì làm sao đến bây giờ ông ta vẫn không quên, câu nào cũng khen ngợi mẹ cô.
Chỉ có những ai thích người đó mới khen ngợi người đó như vậy.
Ảnh Họa Bì đi đến quán Bar, nơi này có rất nhiều loại người, nơi này rồng rắn lẫn lộn, không khí ở đây rất khó chịu.
Ông ta thay đổi sắc mặt, không tìm bạn uống như trước, mà tìm một góc vàng và gọi một ít rượu mạnh để uống.
Uống hết ly này đến lý khác, trong khoảng thời gian này có rất nhiều người đàn bà đến đây bắt chuyện nhưng bị ông ta nổi giận đuổi đi.
Rõ ràng bên ngoài là ban ngày, nhưng tầng hầm ở đây được sửa chữa lại nên trông rất tốt.
Chỉ có ánh sáng lờ mờ của ánh đèn, mới miễn cưỡng nhìn rõ được xung quanh.
Bây giờ, có một bóng người đứng trước mặt ông ta.
Ông ta mơ mơ màng màng liếc nhìn phía trước, thấy một đôi giày cao gót của con gái, đột nhiên ông ta mất kiên nhẫn quát. "Cút đi cho tôi, tôi không cần cô bồi rượu"
Nhưng người kia vẫn đứng im.
Ông ta ném chai rượu qua, thái độ rất bực bội.
Người kia nhẹ nhàng tránh sang bên cạnh, cuối cùng ngồi đối diện với ông ta, cầm một ly rượu nền.
Nhưng rượu vừa chảy vào cổ họng, thì người kia cảm thấy rất cay, không thể nào nuốt được nó.
Người kia họ khăn một tiếng, không nhận được thờ dải nói: "Chó cũng không thể không ăn cứt được, ông cũng chỉ có thể uống máy loại rượu rẻ tiền như này
Giong nói quen thuộc.
Ảnh Hoa Bì kinh ngạc ngước mắt lên, ông t không nhìn rõ ông ta nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc trong màn sương mù.
Năm tháng thay đổi, để lại rất nhiều dấu vết trên khuôn mặt, nhưng ông ta sẽ không bao giờ nhìn lầm. "Thủy Xuân..."
Ông ta nhếch môi và lầm bẩm nói một mình. "Em là Thủy Xuân của anh."
Ông ta bò qua từ bàn bên này, nhưng cuối cùng ông ta trượt chân, phanh một cái ngã xuống đất, lăn dưới chân người đàn bà kia.
Bà ấy không do dự giảm một phát lên người ông ta, rồi bình thường uống cạn ly rượu kia. "Là kẻ bạc tình, ông không sợ tôi biển thành ác quỷ, quay về ăn thịt ông à?"
Bà ấy đảo mắt liếc nhìn Ảnh Họa Bì đang mơ hồ không tỉnh táo năm dưới mặt đất. "Ha ha. Đã rất lâu rồi tôi không mơ thấy em, trí nhớ ngày trước đeo bám tôi suốt hai mươi năm qua. Thủy Xuân, nếu em có thể ăn thịt tôi, thì hãy làm cho tôi đau nhanh hơn một chút." “Tôi sẽ không làm theo ý của ông đầu, nhưng tôi sẽ hành hạ ông trước!"
Bà ấy lạnh lùng nói. "Tôi không quan tâm, tôi chỉ muốn hỏi em một cầu. Sau khi em rời khỏi tôi, thì em gặp ai. Người đó có đối xử tốt với em không? Có yêu em không “Ông ấy tốt hơn ông "
Bà ấy đứng dậy, dùng giày cao gót đạp mạnh vào ngực ông ta.
Bà ấy nhìn xung quanh một vòng, thấy rất nhiều loại người ở đây, thì lạnh lùng nói: "Chỗ này sửa đổi bất hợp pháp, phá hủy đi."
Nói xong, bà ấy quay lưng bỏ đi và không nhìn lại lần nào.
Ảnh Hoa Bì muốn đứng dậy đuổi theo, nhưng ông ta không thể đứng dậy sau khi uống rất nhiều rượu, nên chỉ có trừng mắt nhìn theo bóng lưng đẹp rời đi kia. "Thủy Xuân...Em đừng đi..." "Thủy Xuân..."
Ngày hôm sau, sau khi ông ta tỉnh rượu, thì phát hiện quán bar vắng tanh, rượu bày trên quầy cũng không thấy đầu
Ông ta đang nằm trên mặt đất, trông rất kì lạ.
Ông ta lập tức đứng, đi loạng choạng, đúng lúc nhìn thấy có nhân viên đi vào dọn đồ, ông là nghi ngờ hỏi: "Chỗ này...xảy ra chuyện gì vậy?" “Nơi này vi pháp pháp luật sửa chữa nhà thành quán bar, cho nên đã bị phong tỏa đề kiểm tra." "Cái gì?"
Ảnh Họa Bì nhíu mày sâu một cái, trong đầu ông ta hiện nên một số kí ức mơ hồ.
Ngày hôm qua...Có phải là ông ta đã nhìn thấy Thủy Xuân không?
Ông ta điên cuồng lao ra ngoài, nhưng bên ngoài đường xe cộ đông đúc, không nhìn thấy bóng dáng bà ấy ở chỗ nào cả.
Có phải là ông ta uống nhiều rượu quá nên xuất hiện ảo giác không?
Nhưng ông ta không biết là có một chiếc xe thương mại màu đen bình thường đang đỗ ở bên kia đường.
Kinh ở cửa xe là kính một mặt, bên trong có thể nhìn thấy khung cảnh bên ngoài, nhưng bên ngoài không thể nhìn thấy được bên trong xe Quý Cảnh ngồi ở ghế lái, nhìn về phía người đàn ông trung niên đang chạy như người mất hồn ở ở phía bên kia đường qua cửa sổ xe, rồi nói: "Có, người có thích là ông ta? Nhìn kiểu gì, thì hai người chúng ta cũng không giống nhau tí nào?" "Ông ta xấu hơn trước rồi." Quý Thiên Kim nhức đầu xoa trận nói.