"Hứa Trúc Linh, cô nói chuyện cẩn thận một chút, cô đừng tưởng mình là bạn gái của Cổ Thành Trung thì muốn làm gì thì làm. Trên đời này còn có rất nhiều người giỏi hơn cô, nên cô đừng kiêu ngạo như vậy "Thật sao? Vậy thì cô cũng phải nhớ cho tôi, trên đời này cũng có rất nhiều người giỏi hơn cô, nên cô cũng đừng kiêu ngạo như vậy."
Cô dùng hai tay ôm ngực sau đó lạnh lùng nhìn sang chỗ cô ta.
Đôi mắt xinh đẹp của cô như được phủ một lớp sương mờ ảo.
Dương Cát Tường bị mấy lời nói này của cô chăn lại, không trả lời được câu nào, cô ta tức giận đến đỏ măt.
Ngực cô ta phập phồng lên xuống, bởi vì đang ở trong phòng, nên cô ta đã cởi áo khoác ra, bên trong cô ta chỉ mặc một chiếc áo len bó sát.
Đó công kia phải dùng một từ rất đẹp để hình dung.
Nó làm cho dân ông không thể rời mắt khi nhìn nó còn đàn bà thì hâm mộ ghen tị khi nhìn nó.
Mặc dù cô rất ghen tị nhưng cô không thể hiện ra ngoài.
Cô muốn tin tưởng một điều, oan ức ở trong lòng làm sao có thể làm thế giới hòa bình:
Từ nhỏ đến giờ Dương Cát Tường chưa bao giờ bị đối xử như vậy, chuyện này làm cô ta tức giận đến mức quên mất thân phận của Hứa Trúc Linh, cô ta không nói câu nào đi lên và giơ cao cánh tay.
Hứa Trúc Linh cũng hiểu cách đàn bà cãi nhau, nếu hai bên không nói chuyện được thì sẽ tất nhau.
Cô đã sớm phòng bị từ trước nên khi cô thấy bàn tay kia chuẩn bị rơi xuống mặt mình thì cô nhanh tay năm chặt cổ tay cô ta.
Dương Cát Tường tức giận muốn rút tay về, nhưng làm cách nào cô ta cũng không rút tay về được, cô ta không có sức lực như Hứa Trúc Linh.
Hứa Trúc Linh không phải là người lớn lên từ trong nhà kính, nên những động tác của cõi tràn đầy sức lực "Cô...cô buông tay ra..."
Cô ta tức giận nói Một giây sau, Hứa Trúc Linh không thể tay ra mà ngược lại còn tát cô ta một cái, cái tát này chính xác rơi vào má Dương Cát Tưởng, lực đánh không mạnh lắm nhưng nó tạo ra một âm thanh to.
Mặt của Dương Cát Tường nghiêng sang một bên, cô ta sững sờ, ngơ ngác nhìn Hứa Trúc Linh, tất nhiên cô ta không ngờ cô sẽ đánh cô ta. "Tôi đánh chết cô."
Cô ta hết lên một tiếng, sau đó dùng hai tay lao đên.
Hứa Trúc Linh bị cô ta đánh phải, cô bị mỏng tay của cô ta cào sắt, làm cô cảm thấy hơi đau.
Nhưng cô cũng không phải người hiền lành, nên dùng sức đẩy cô ta ra.
Dương Cát Tường lào đào vài bước, cuối cùng cô ta ngã vào lòng một người bạn thân.
Người bạn thân túm cô ta và khuyên nhủ cô ta: "Dương Cát Tường, cậu bỏ qua chuyện này đi, con nhóc Hứa Trúc Linh này rất giỏi, cậu không phải đối thủ của cô ta đâu." "Tôi sợ cô ta à? Hôm nay nếu tôi không trả lại có ta cái tát này thì tôi cũng không còn là người nhà họ Dương nữa!" "Vậy có về nhà đối họ đất Nếu có dám đánh tôi, thì tôi sẽ nói cho Cổ Thành Trung biết không phải máy người nói tôi có rất nhiều thủ đoạn tán tỉnh sao, rất giỏi việc thổi gió bên gối? Vậy thì tối nay tôi sẽ đi thổi một lần xem thủ!" "Cô. Cô không biết xấu hổ, bây giờ cô vẫn đang đi học, vậy mà đã bản thân thể muốn người đàn ông tot!" "Tôi...Tôi muốn vạch trần cô, tôi muốn tất cả mọi người ở Đà Nẵng này biết bộ mặt xấu xí của cô. Cô chính là gái bán hoa, xe buýt, chỉ cần người ta cho ít tiền thì có thể làm, việc này cô tự hào cái gì?"
Lời nói của Dương Cát Tường rất khó nghe, mỗi chữ như là một gái nhọn, đâm thẳng vào tim Hứa Trúc Linh.
Cô biết Dương Cát Tường đang nói bậy, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy không vui.
Những câu mà cô ta nói không thể xác minh được nó có thật hay không.
Cô im lặng mắn chặt bàn tay, móng tay đâm thẳng vào thịt trong lòng bàn tay,
Người tốt thì bị người ta bắt nạt, con ngựa tốt thì bị người ta cười.
Có văn hiểu những chuyện như này "Cô thử nói thêm một câu nữa xem, tôi chắc chắn, tôi sẽ không bao giờ tha cho cô. Tôi đánh cô thì làm sao? Không phải là cô định đánh tôi trước à. Cô đánh tôi trước, chẳng lẽ cô chưa nghĩ là tôi sẽ đánh trả lại á? Đừng nói là cô tưởng tôi sẽ đứng im cho cô đánh hả?" "Dương Cát Tường, cô nói chuyện phải có chứng cử, nếu không tôi có thể kiện cô tôi vu khống. Một người có chức cao như bố cô, chắc chắn sẽ không muốn bị kiện lên đâu nhỉ?" "Cô. Hứa Trúc Linh, cô
Cô ta nói từ "Cô" nửa ngày, nhưng cô ta không biết nói tiếp như nào, gương mặt cô ta đỏ bừng chuyển thành màu gan lợn.
Cô ta tức giận run người, đôi mắt cô ta trừng to.
Cô ta rất muốn xông lên tát Hứa Trúc Linh một cái, nhưng...Cô ta không có dũng khí để làm việc đó.
Hứa Trúc Linh lạnh nhạt nhìn qua mọi người một lần, ai cũng không dám nhìn thẳng vào mắt cô.
Không hiểu sao, rõ rằng cô là một người nhỏ nhắn, khi cười nên đôi mắt cong cong, nhìn rất hiền lành.
Nhưng bây giờ trên người có tỏa ra một hơi thở mạnh mẽ, cơ thể nhỏ nhắn đứng tháng, sống lưng thẳng tắp như cột thép, cả người trông rất mạnh mẽ
Một khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng, lông mày xinh đẹp hơi nhíu lại, đáy mắt hiện lên tia lạnh lẽo.
Mặc dù con thủ nhỏ này trông rất dễ thương. nhưng nó cũng có móng vuốt.
Tuy nó không sắc bén, nhưng đừng khinh thường
Bồ tát bùn thì vẫn có ba phần đất đó! "Sau này cô đừng có nói xấu sau lưng người khác, nếu như đang nói bậy ba với mọi người mà bị tôi nghe thấy, thì mọi người cứ chờ thư của luật sư nhà họ Cố di!"
Nói xong, cô ôm hai tay trước ngực, xoay người rồi di.
Nhưng chưa đi đến cửa thì nghe thấy câu nói của Dương Cát Tường. "Hứa Trúc Linh, nếu cô rời khỏi Cổ Thành Trung, thì cô còn dám kiêu ngạo như vậy à?" "Tôi dám, nếu như cô rời khỏi nhà họ Dương, thì cô dám kiêu ngạo như này không?" "C nó. Dương Cát Tường cứng hong với câu nói này.
Cô ta chưa biết, bây giờ Hữa Trúc Linh có rất nhiều chỗ dựa, nói ra cũng có thể dọa chết người khác. không có Cổ Thành Trung, thì cô vẫn còn nhà họ
Quý, ai sợ ail Sau khi Hửa Trúc Linh rời đi, mấy người còn lại nhìn nhau, trong lòng bọn họ đều thở dài.
Người khác có địa vị cũng không phải vô lý, về khí thế thì đã đủ nghiền ép bọn họ rồi.
Sau đó khi tập lái xe, mọi người đều cố ý tránh xa Hứa Trúc Linh, không ai muốn học chung lái xe với cô.
Mà cô cũng không muốn kết bạn với bọn họ, nên khi học lái xe chỉ có hai người cô và huấn luyện viên, hơn nữa bọn họ rất vui vẻ.
Mỗi ngày sau khi học lái xe xong, Cổ Thành Trung đều đến đón cô.
Có lúc không rành, thì anh sẽ bảo tài xế đến đón cô.
Mỗi khi cô rời đi, thì mọi người đều nhìn cô với ảnh mát hâm mộ và ghen tỵ.
Ban đầu cô cũng hơi suy nghĩ, nhưng qua một khoảng thời gian có dán cảm thấy bình thường.
Miệng là của người khác, cô cũng không thể cảm mọi người nói được, nên cô cử sống với chính mình là được.
Tuy nhiên Facebook của cô cũng không yên bình, có người có tình dẫn chuyện để fan của Viên Hoài Nam đến chửi cô, còn có rất nhiều fan giả bên dưới.
Mặc dù Viên Hoài Nam đã lên tiếng thanh minh rằng đây là hiểu lầm, hai người bọn họ không ở bên nhau, nhưng những người hâm mộ não tàn vẫn cho rằng Hứa Trúc Linh lợi dụng danh tiếng của Viện Hoài Nam.
Bây giờ leo lên được người cao hơn thì cô đá văng Viên Hoài Nam.
Thậm trí bọn họ còn thành lập một nhóm mua bán người đến chi chích Hửa Trúc Linh.
Cô tạm thời đăng xuất khỏi Facebook, xóa tất cả các phần mềm xã hội này để bàn thân đỡ phải khó chịu.
Cô cũng biết khi mình và Cổ Thành Trung công khai quan hệ, nhất định sẽ xuất hiện một đồng phiên phức lớn. “Trúc Linh, cậu biết không? Phía chính phủ sẽ chỉnh đến một số blog trên Facebook đó." Bạch Minh Châu gọi điện thoại nói, mỹ câu là?" "Đó là tin tức chưa được công khai, cổ động tuyên truyền có sắp đặt mang ý xấu sẽ phải ngồi tù. Tớ cảm thấy rằng chính là do chuyện của cậu là thứ thúc đẩy chuyện này, để tớ giúp cậu theo dõi nó cho, rất nhiều V lớn tấn công bạn đều bị cấm vĩnh viễn! Thủ đoạn kia đúng là mạnh vô địch" "Tớ còn nghe nói do người nhà họ Quý đã đến nhờ cục giám sát, cậu biết đấy."
Hứa Trúc Linh không ngờ chịu đựng được, nhưng người nhà họ Quý lại không chịu đựng được. "Người thân của cậu mạnh quả, sau này tớ có thể ôm đùi cậu! Anh Cả, cậu có thiếu lắc chân không? Tớ sẽ mua loại 666 cho cậu?" Bạch Minh Châu trêu ghẹo nói. 666: quá giỏi, có năng lực rất "trâu bò"