Quý Thiên Kim đập mạnh vào bàn: “Cậu vẫn không thể bảo đảm an toàn tính mạng của Hứa Trúc Linh như trước. Cậu càng có nhiều kẻ địch mạnh, tính mạng của con bé cũng gặp nguy hiểm. Cậu có thể cho tôi một lời hứa hẹn nào không? Bảo vệ con bé thật tốt, thậm chí còn tốt hơn cả sự bảo vệ của nhà họ Quý?" “Mạng của tôi."
Đôi môi mỏng của Cổ Thành Trung hé mở, ba chữ ngắn gọn, từng chữ vang vọng, đánh vào trong lòng ba anh em nhà họ Quý.
Quý Mặc Nhiên và Quỷ Quốc Định đều là đàn ông nên họ đều đồng cảm sâu sắc. Một người đàn ông yêu người con gái còn hơn cả sinh mệnh của mình, ai cũng không tưởng tượng được anh ta yêu sâu đậm đến mức nào.
Hai người nhìn thoáng qua nhau, đều đọc được sự kinh ngạc trong mắt đối phương. “Cậu nghĩ tôi sẽ tin lời đám đàn ông các cậu sao?" Quý Thiên Kim siết chặt năm tay. “Cháu nghĩ chắc chắn dì đã từng chịu tổn thương về mặt tình cả, không cần dì tin cháu, chỉ cần Hứa Trúc Linh tin tưởng cháu, cháu tin rằng nhất định mình sẽ làm được. "Cậu...
Quý Thiên Kim nghe thấy thế, tức giận đỏ cả mặt
Quý Mặc Nhiên vội vàng an ủi cô: “Em gái, em đừng kích động." "Vậy anh nói xem phải làm sao bây giờ?" “Đồng ý cho bọn nó, chẳng lẽ em nghĩ anh và em có thể chia rẽ hai đứa đó hay sao?"
Quý Thiên Kim nghe thấy thế thì đắn đo suy nghĩ, tuy rất muốn phản bác lại nhưng nghĩ một lúc lâu cũng không biết nói gì.
Bởi vì bà ta cũng không biết nên dùng phương pháp nào mới chia rẽ được bọn họ. “Cổ Thành Trung, cậu có thể qua lại với Hứa Trúc Linh, nhưng... nếu cậu hại chết Trúc Linh mà cậu vẫn còn sống, tôi nhất định sẽ lấy mạng của cậu, cả gia đình của cậu cũng phải chôn cùng con bé.
Quý Thiên Kim hung hãng nói, lời nói không hề có ý vui đùa, mà là nói được thì làm được. “Được."
Cổ Thành Trung đồng ý mà không cần suy nghĩ, không một chút do dự, chần chừ. “Tốt, tốt lắm. Xem như Trúc Linh chính thức mang bạn trai về nhà. Sau này làm dì rồi cũng không thể để sắc mặt xấu như vậy. Em đắp mặt nạ ở đây rồi nghỉ ngơi đi, anh dẫn tên nhóc này ra ngoài, kẻo em nhìn thấy rồi lại thêm bực bội.
Quý Quốc Định ăn nói hơn người, biết lựa từng hoàn cảnh, làm thương nhân nên miệng lưỡi rất trơn tru. Ông ta an ủi Quỹ Thiên Kim mấy câu, sau đó dẫn Cổ Thành Trung đi.
Hai người Quý Mặc Nhiên, Quý Quốc Định một phải một trái dẫn theo Cổ Thành Trung, vừa đi vừa hỏi: " Cậu không bắt nạt Trúc Linh nhà tôi chứ, năm nay nó mới 19 tuổi, vẫn là một đứa bé, tên cầm thủ nhà cậu vẫn chưa làm chuyện gì xấu chứ?" “Ví dụ như?"
Cổ Thành Trung hiểu rõ. “Tên nhóc này dám trêu đùa tôi à? Tôi hỏi gì chắc chắn cậu cũng biết. Hai người đã phát triển đến bước nào riêng tư của con cháu mà bậc cha chủ cũng phải hỏi hay sao?" “Nếu cháu của tôi tìm một tên nhóc 20 tuổi, hai đứa tự do yêu đương thì tất nhiên là không có vấn đề gì. Quan trọng là cậu cũng là người trưởng thành rồi, ai biết cậu có phải loại mặt người dạ thủ hay không? Thẳng thần được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị. Tôi học tâm lý học rồi, nếu cậu nói dối tôi có thể nhìn ra ngay." Quý Mặc Nhiên học nói. "Nam tay." thể được. "Cái này...cũng có thể được." “Hôn môi." “Cậu...cái tên khốn nạn." Quý Mặc Nhiên kích động nói. “Anh hai, về tình về lý đều có thể xảy ra. “Ăn ngủ cùng nhau. “Chết tiệt, cái này thì không thể chịu đựng được. Anh hai, bóp chết cậu Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Cảm xúc của Quý Quốc Định không thể khống chế được.
Hai người xoa xoa tay tựa như sắp đánh nhau đến nơi, Cổ Thành Trung từ tốn nói: “Hai người ngủ trên một cái giường, ôm nhau mà ngủ, không còn chuyện gì nữa." “Vậy...nghĩa là như thế "Nói cách khác, cháu ngủ với cô ấy hơn 1 năm rưỡi vẫn chưa từng xảy ra chuyện gì. Trừ bước cuối cùng, còn lại chuyện gì cũng đã từng trải qua. Đáp án này, hai cậu có hài lòng “Tên nhóc này, cậu không có vấn đề gì chứ?"
Ánh mắt của hai người đều đồng loạt dừng ở một nơi nào đó, mang theo sự nghi ngờ, vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu gì đó.
Cổ Thành Trung cảm giác cả người đều rợn tóc gáy, che chắn theo bản năng, nói: “Cháu rất bình thường, chẳng qua là do cô ấy còn nhỏ quá." "Hừ, cậu còn có lương tâm mà nhận thức mình là trâu già gặm cỏ non hay sao?" “Cháu rất già sao?” Cổ Thành Trung buồn bực nói
Hai mươi chín tuổi, sự nghiệp thành công, cũng có rất nhiều người hâm mộ anh.
Nhưng hiện tại lại bị người khác nói thành “trâu già”. “Tuổi của cậu đúng là hơi khó nói, nói cao quá thì không đủ mà nói bé thì lại thừa.
Lời nói này chọc đúng nỗi đau của Cổ Thành Trung, trạng thái trước mắt của anh chính xác là như vậy.
Sau khi qua lại với Trúc Linh, thân phận của anh có dấu hiệu trong ngoài không đồng nhất. “Hai cậu còn muốn hỏi chuyện gì nữa không?" Cố Thành Trung bất đắc dĩ nói, người bên nhà mẹ đẻ của vợ mình mạnh mẽ quá cũng không tốt. "Không có gì, hỏi nữa cũng vô dụng, cháu gái bảo bối của nhà chúng tôi lại coi trọng cậu, chúng tôi biết làm thế nào bây giờ. Cậu cũng đừng bắt nạt Trúc Linh nhà chúng tôi, nếu không cậu cũng không yên ổn với chúng tôi đâu."
Cổ Thành Trung sở mũi, dở khóc dở cười, anh đã bị uy hiếp mấy lần rồi.
Mà lúc này.
Quý Cảnh An và Quý Khiêm dẫn cô đi xung quanh tham quan.
Từ trên lầu xuống dưới lầu, từ sảnh trước đến sân sau. Cô nhận thấy Quý Cảnh An đi đường không vững, biết ngay chắc chắn anh lại bị phạt. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Nhưng cả đường đi, Quý Cảnh An đều cười khiến cho cô cảm thấy rất ấm áp.
Anh không nói lời nào, chắc là sợ cô lo lắng.
Ba người đang phơi nắng ở sân sau, ánh mặt trời mùa đông rất hiếm hoi. "Không thể tưởng tượng được, anh còn có một người em gái." Quý Khiêm hơi xúc động nói. “Anh cũng không nghĩ đến việc nhà họ Quý còn có một hòn ngọc quý như vậy." Quý Cảnh An cười nói, đưa quả táo đã được gọt sẵn cho Hứa Trúc Linh. “Cảm ơn anh hai." “Sau này chắc chắn trong nhà sẽ rất náo nhiệt. Bởi vì cô, bố và bác cả thường bận việc quản lí nên không thích trở về, bây giờ có em ở nhà, chắc chắn bọn họ cũng lưu luyến không rời khỏi đây. Rốt cuộc năm nay cũng là một năm đoàn viên, thật vui vẻ. “Năm nay em sẽ ăn Tết ở đây sao?" “Chắn chắn rồi, em nghĩ bác cả và cô sẽ để em đi hay sao?” Quý Cảnh An nói.
Hứa Trúc Linh nghe vậy thì sắc mặt cứng đờ, hơi sợ hãi. Quý Cảnh An an ủi cô, bảo cô đừng lo lắng quá, từ giờ đến Tết còn vài tháng, người nhà ở cùng nhau có thể từ từ bồi dưỡng tình cảm.
Mấy người tán ngẫu một lúc, Quý Cảnh An đã bị Quý Khiêm bảo đi, có lẽ là có chuyện muốn nói.
Đề tài này tất nhiên là về Cổ Ngọc Vy.
Quả nhiên, anh nhãn nhỏ một lúc rồi xấu hổ nói: “Trúc Linh, em và Ngọc Vy là bạn tốt, nhất định biết trong lòng cô ấy nghĩ như thế nào đúng không? Thật sự cô ấy không thích anh một chút nào hay sao, không muốn kết hôn với anh sao?" “Thật ra anh cũng biết mà đúng không? Anh biết cô ấy có một khoảng thời gian trước cùng Nguyên Doanh." "Nhưng cô ấy đã quên, và cũng quên hoàn toàn rồi. Chẳng lẽ không phải do sổ trời bảo cô ấy đến, để cho bọn anh một cơ hội hay sao?”
Quý Khiêm vội vàng nói.
Anh vẫn cảm thấy lần này ông trời đang giúp đỡ anh, nhưng sau bao lâu mối quan hệ của anh và Cố Ngọc Vy vẫn không hề tiến triển như cũ.
Là bạn bè, là một người cấp trên và là một chiến hữu. Nhưng nhất định không phải tình yêu.
Cô tôn trọng bản thân, thỉnh thoảng cũng tụ tập với bạn bè, nhưng rất khách sáo. Quà tặng của anh, thỉnh thoảng cô cũng nhận, cũng sẽ từ chối anh một cách lịch sự, càng tặng quà lại cho anh, có qua có lại không nợ nần nhau điều gì.
Cô ấy thẳng thần như vậy, không hề dây dưa dài dòng. Bởi vì như vậy nên anh mới thấp thỏm lo lắng.
Từ khi cô chú giục kết hôn, Cổ Ngọc Vy về lo cho nhà cũ, đến bây giờ vẫn chưa trở về, cũng không có tin tức gì.
Nếu anh đoán đúng, có lẽ cô ấy nhất định đang trốn tránh. "Cô ấy nói với em rằng trong lòng rất trống rỗng. Có lẽ trống rỗng là do không buông bỏ được. Quả thực cô ấy đã quên Nguyên Doanh nhưng trái tim của cô ấy đã mất cảm giác yêu." Hứa Trúc Linh nói như một lời cảnh tỉnh với Quý Khiêm đang tự lừa dối bản thân.