“Sau này dì sẽ nói với cháu, cháu tuổi còn nhỏ đơn thuần, gặp phải một người đối tốt với cháu một chút là cháu lại móc hết ruột gan ra cho người ta. Mà lại không biết thế giới ngoài kia còn bao nhiêu người tốt, sao cứ phải treo cổ chết trên một cái cây chứ “Chú ba Cổ không phải người như thế, anh ấy đổi tốt với cháu không giống những người khác!”

Hứa Trúc Linh nắm chặt tay thành quyền, từng câu từng chữ nghiêm túc trả lời lại. “Đàn ông giỏi nhất là nói dối, lừa gạt trái tim của mấy cô gái nhỏ. Dì cũng đã từng gặp qua người nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng sau khi lừa được trái tim và thân thể của cô gái thì lập tức biến mất không một dấu vết. Còn người bạn đó lại khổ cực chờ đợi, cuối cùng… đã chết rồi mà cũng không đợi được người đó quay lai.”

“Chết rồi”

Hứa Trúc Linh hốt hoảng Cuộc nói chuyện bắt đầu trở nên nghiêm túc, vậy mà cô lại cảm nhận được cảm xúc bị thương của Quý Thiên Kim.

Bạn của bà ấy chắc hẳn rất quan trọng đối với bà “Chết rồi ”

Quý Thiên Kim nhắc lại lần nữa, ngữ điệu mang theo chút bị thương nhạt nhòa. “Cho nên dì không tin trên đời này vẫn còn đàn ông tốt? “Di tin là có, nhưng đàn ông tốt mà dễ bị đã kích thì có tác dụng gì? Chuyện này nói nhiều với châu cũng vô ích, cháu chỉ việc ngoan ngoãn nghe lời, dì tự nhiên sẽ nói mấy chuyện mà cháu muốn biết cho cháu. Cứ hễ cháu trai dì mà hẹn cháu đi hẹn hò là cháu bắt buộc phải đồng ý, không được phép từ chối. Nếu không làm theo, dì sẽ sai người đánh cho Cổ Thành Trung thành đầu lợn. “Việc này… “Cháu không tin dì có năng lực làm việc này sao? “Cháu tin “Vậy cháu phải ngoan ngoãn vào, dì cho cháu thời gian một tháng, nếu như cháu trai gì không thể khiến cháu rung động chút nào thì dì cũng sẽ không tiếp tục can thiệp vào chuyện của bọn cháu. Hơn nữa còn nói cho cháu biết tin tức mẹ đẻ của cháu. “DI và mẹ cháu có quan hệ gì vậy ạ? Năm xưa bà ấy vứt bỏ châu, thật sự là do bất đắc dĩ sao?”. “Bà ấy là một phiên bản khác của dì. Đôi đồng tử của Quý Thiên Kim nhuốm màu ảm đạm, nhắc đến chuyện đau lòng xưa cũ, trong lòng lại bắt đầu nhói đau. Cuối cùng bà ấy nở nụ cười đắng chát, nói: “Bà ấy quả thật là do bất đắc dĩ, vứt bỏ cháu đi bà ấy cảng đau gấp trăm lần vạn lần “Cháu từng đi đến thị trấn nhỏ đó, bà ấy đã chết rồi.”

“Kể cả có chết rồi, cháu cũng nên biết tên bà ấy là gì, có thân phận như thế nào.”

“Cháu biết rồi ạ, cảm ơn dì. Nhưng cháu vẫn không cách nào đồng ý được cách nhìn nhận của dì về đàn ông, cháu tin chắc rằng Cổ Thành Trung là người thích hợp với cháu nhất.”

Cô nắm chặt lấy bàn tay, cổ chấp nói.

Quý Thiên Kim thu hồi tầm mắt, giọng nói nặng nề: “Mong là như thế”

Hứa Trúc Linh rời khỏi phòng sách, mới nhớ đến cái điện thoại, Có Thành Trung nghe được cuộc đối thoại này chắc chắn sắp tức chết rồi.

Cô lấy điện thoại ra, phát hiện điện thoại bị ngắt rồi, được tắt vào mười phút trước, không có chút tin hiệu nào.

Cô đi xuống dưới tầng, điện thoại lại có tín hiệu.

Trong phòng sách của Quý Thiên Kim có thiết bị làm nhiều sóng!

Lúc Hứa Trúc Linh đi ra ngoài, Cổ Ngọc Vy đã rời đi trước rồi, chắc hẳn chạy đi tìm ông cụ để hỏi cho ra nhẽ rồi.

Cô cũng dẫn theo Minh Diệp ra về.

Lên xe của Cổ Thành Trung, sắc mặt của anh nghiêm túc, bầu không khí trong khoang xe rất đè nén. Một đường về đến nhà không có câu nào được nói ra..

Cô để chú An dẫn Minh Diệp về phòng rồi nói: “Chú ba Cổ, anh không sao chứ? “Em nói xem? Bà ta rốt cuộc muốn làm cái gì, rõ rằng biết chúng ta là một đôi mà còn sắp xếp xem mắt cho em, rốt cuộc là có ý gì chứ?”

Hứa Trúc Linh kể lại đầu đuôi ngon ngành chuyện của mẹ mình cho Cổ Thành Trung Cô thật sự rất muốn biết mẹ mình là một người như thế nào.

Bây giờ đến bà ấy trông như thế nào cô cũng không biết, là một người con như vậy thì quả bất hiểu roi. “Cho nên em đồng ý rồi?”

“Anh có tin tưởng em không?” Cô nhảy nhảy đôi mắt hỏi anh. “Tin, nhưng không tin mấy thằng đàn ông khác.

Cô Thành Trung mạnh mẽ híp mắt.

Anh đi vào phòng sách, sai Khương Anh Tùng đi điều tra tư liệu về cháu trai của Quý Thiên Kim.

Quý Cảnh An, con trai thứ của bác cả nhà họ Quý, là đứa trẻ được nhà họ Quý nhận nuôi, không có bất kì quan hệ huyết thống nào.

Năm nay hai mươi bảy tuổi, giữ chức vụ ở đại sứ quán nước ngoài, quan hàm rất cao.

Trước mắt có kì nghỉ phép dài hai tháng, đang dự định về nước nghỉ phép. “Anh Trung, người nhà họ Quý đều là quái vật hay sao vậy? Lý lịch của người nào người nấy đều vô cùng huy hoàng, người ngoài nhìn vào đều phát sợ rồi.”

“Cậu cảm thấy tôi kem quá sao

Cổ Thành Trung không vui hỏi ngược lại.

Khương Anh Tùng nghe thấy, mới ý thức được bán thân mình vừa nói sai.

Anh ta cười gượng hai tiếng, vội vàng giải thích ngay: “Anh Trung cũng rất lợi hại, chỉ là đối thủ cũng rất mạnh. Tôi phát hiện tên này không ngờ lại không có một tin đồn xấu nào.”

“Cậu cảm thấy tin đồn xấu của tôi quá nhiều phải không?”

“Khụ khụ, anh Trung, chúng ta có thể nói chuyện từ tế được không?”

“Cho người theo dõi anh ta cho tôi, tôi muốn biết nhất cử nhất động của anh ta, bất kì người nào dám có chủ ý với vợ tôi thì đừng có mà mơ.

Cổ Thành Trung im lặng nắm chặt tay thành quyền.

Hôm sau, vào lúc mười giờ sáng Hứa Trúc Linh nhận được một tin nhắn từ người lạ. “Tôi là Quý Cảnh An, chắc hẳn cô tôi cũng đã giới thiệu tôi với em rồi nhì. Hôm nay có thời gian, em muốn ra ngoài một bữa cơm trưa không?” Hứa Trúc Linh rất muốn từ chối, nhưng lại nhớ đến máy lời mà Quý Thiên Kim nói. Cô không được từ chối bất kỳ lời mời nào của anh ta, nếu không cả đời này cô cũng sẽ không biết mẹ mình là ai.

Cô chỉ còn cách lựa chọn trả lời.

Cô lặng lẽ hỏi: “Tôi có thể dẫn theo một người đi ăn cùng không?”

“Cổ Thành Trung phải không? Tất nhiên, tôi cũng muốn làm quen với anh ta. “Sao anh lại biết?

Hứa Trúc Linh vô cùng kinh ngạc. “Anh ta đã tới tìm tôi trước rồi, nói thật lòng, tôi không nghĩ rằng tổng giám đốc của tập đoàn Cổ Linh mà lại là người nhỏ nhen đến vậy. Còn cố ý gọi điện thoại đến tìm tôi, hẹn tôi ra ngoài gặp mặt. Em chắc chắn anh ta đã hai mươi chín tuổi rồi chứ? Sao tôi cứ cảm thấy giống mấy cậu nhóc mười chín tuổi nhỉ?”

Trong chữ có lời, cô có thể cảm nhận được nỗi tuyệt vọng của Quý Cảnh An. Hứa Trúc Linh không nhịn được nhếch môi cười.

Đây mới giống tác phong của Cổ Thành Trung, cô đoán được ngay kiểu gì anh cũng không cho cô đi một mình. Quý Thiên Kim nói không được từ chối, nhưng đâu có hạn chế số người, Cổ Thành Trung kiểu gì cũng lợi dụng kẽ hở này.

Chỉ là cô không ngờ anh lại trực tiếp đến vậy, còn gọi thẳng đến cho Quý Cảnh An. “Anh quyết định thời gian địa điểm đi, đến lúc đó gap.”

Cô hấp tấp trả lời, sau đó rời giường thay quần áo.

Đang thay quần áo không ngờ Cổ Thành Trung lại đầy cửa đi vào, sắc mặt u ám, nói: “Mặc đẹp như thế để làm gì? Em định đi xem mắt thật đấy à? Mặc cái này đi, anh chuẩn bị sẵn cho em rồi.”

“Đây là quần áo bình thường mà em vẫn mặc mà.”

“Mặc cái này.”

Cổ Thành Trung tức giận nói.

Hứa Trúc Linh mở hộp ra, phát hiện là quần áo

Giống y hệt bộ trên người Cổ Thành Trung.

Thật sự là trên có đối sách, dưới có chính sách.

Cô không nhịn được mim cười: “Cổ Thành Trung, anh quả thực rất nhỏ nhen.”

“Nếu anh còn không nhỏ nhen nữa, vợ anh cũng đôi? sắp chạy luôn rồi.

Anh đưa tay lên sở mũi, nói một cách cam chịu.

Quý Thiên Kim đột nhiên chen vào một chân khiến anh ngày càng suy tính thiệt hơn rồi.

Cô nhóc này càng trưởng thành cảnh giống mặt trời chậm rãi trỗi dậy, ngày càng có nhiều người chú ý đến ánh sáng của cô.

Anh càng phải cố gắng hơn một tí, nhanh chóng cưới cô về nhà, tránh đêm dài lắm mộng.

Cô thay quần áo xong, hai người lên xe, cuối cùng dén noi da hen sån.

Cô nhìn thấy Quý Cảnh An đứng bên ngoài cửa khách sạn. Không ngờ anh ta lại là con lai, mặt mày vô cùng thâm thúy, cũng rất đẹp trai.

Nước da rất trắng, chất tóc màu nâu sâm có vài sợi màu trắng, còn đôi mắt là màu hổ phách.

Anh ta nhìn thấy hai người bọn họ mặc đồ đôi, bất giác nhưởng đôi lông mày. “Anh Trung phải không? Anh làm thế này khiến tôi rất mất mắt đấy.” Anh ta khó xử nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play