"Thật ra tôi biết một chút chuyện, năm đó Quý Thiên Kim thích Dạ Lang. Thông qua vô số thế lực để tìm được Dạ Lang nhưng lại bị từ chối, vì yêu mà sinh hận. Tôi nói mà, vì sao bà ta luôn đối phó với người của chợ đen, cuối cùng thì tôi cũng hiểu rồi. Dạ Lang mất tích mấy năm nay, mọi người đều đồn ông ấy đã chết, có lẽ Quý Thiên Kim biết được nơi ở của Phó Minh Tước, cho nên truy tìm hành tung của Dạ Lang. “Cho nên tôi muốn nhờ cậu chăm sóc cho con gái của cậu ấy, tuy rằng cậu ấy đã bị bắt đi, nhưng tôi cần phải chịu trách nhiệm về sự an toàn của Phó Minh Diệp. Còn việc khác, tôi cần Cổ Ngọc Vy truyền lợi giúp tôi, tôi muốn gặp Quý Thiên Kim, người bà già mãn kinh trước thời hạn đó đã đánh bại hết tất cả người của tôi, tôi thật sự không có kế hoạch nào khả thi nên đành phải tìm tới cậu." “Người đàn bà kia. quả thực chính là bà điên, gần như không có một chút hiền lành nào như vợ của tôi."

Ngôn Minh Phúc tức giận nói.

Ông ấy cũng lo lắng cho an nguy của Phó Minh Tước. Nếu anh ta chết thì ông ấy sẽ không có cảm xúc gì, chỉ sợ người không chết, ông ấy không hành động, tôi khi Phố Minh Tước trở về, có lẽ sẽ gây phiền toái cho ông ấy,

Cho nên, ông ấy cần phải cứu người, cho dù là có thành công hay không. "Có lẽ anh không thể đưa Phó Minh Diệp đi được rồi, Trúc Linh rất hợp với cô bé kia, cô ấy cũng rất thích đứa nhỏ này, trong khoảng thời gian này định giữ nó ở bên cạnh chăm sóc. Còn việc truyền lời thì tôi phải hỏi ý kiến của Cổ Ngọc Vy, anh sợ Quý Thiên Kim, tôi cũng lo lắng cho sự an toàn của Cổ Ngọc Vy" "Ai nói tôi sợ người đàn bà mãn kinh trước thời hạn đó chứ?"

Ngôn Minh Phúc vỗ bàn, không muốn thừa nhận.

Gần đây động tĩnh ở chợ đen càng ngày càng nhỏ, chẳng lẽ không phải là vì để phòng bà ta?" Cổ Thành Trung nói thẳng ra như vậy làm Ngôn

Minh Phúc vô cùng tức giận, chỉ có thể hậm hực từ bỏ. Người Đà Nẵng sợ nhất đắc tội với hai người.

Một là người nhà họ Cổ, hiện giờ là để chế kinh doanh ở ngoại thành phía Đông.

Một là thành viên cao cấp trung tâm nhà họ Quý Ở ngoại thành phía Tây.

Quý Thiên kim là người phụ nữ khiến người là nghe tiếng đã sợ vỡ mật, cho dù là thế giới ngầm hay thế giới thực cũng đều phải nhún nhường ít nhiều.

Có người nói, thà đấu với kẻ xấu chứ đừng nên đầu với phụ nữ, bởi vì phụ nữ sẽ không nói lý.

Cổ Thành Trung gọi điện thoại cho Ngọc Vy, Ngọc Vy lại rất vui vẻ, không có bất cứ do dự gì đã lập tức nhận lời, buổi chiều sẽ bảo Quý Khiêm đưa mình tới nhà họ Quý.

Chuyện này tạm thời đã có tin tức, chỉ cần chờ Cổ

Ngọc Vy trả lời là được.

Anh còn một vấn đề khác. “Anh có biết người vợ đã mất của Phó Minh Tước không?" "Không biết, tôi cũng không biết rốt cuộc vợ của cậu ta là ai, từ đâu ra. Khi Dạ Lang mất tích, Phó Minh Tước cũng đã biến mất, sau khi cậu ta trở về thì mang theo một đứa bé, vẫn luôn bên ngoài tìm bác sĩ chữa bệnh khắp nơi." “Con gái của anh ta bị bệnh gì?" “Bệnh tim bẩm sinh, cần một trái tim hoàn chỉnh, phải được phẫu thuật trước năm tuổi. Có lẽ Phổ Minh Tước rất yêu vợ của cậu ta, nếu không cầu ta sẽ không quan tâm đứa nhỏ này như thế, vì đứa nhỏ này mà chạy ngược chạy xuôi, không màng tới nhà họ phố. Bây giờ mới quay về nhận lại khiến không ít người bắt mắn, nhưng chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, cậu ta đã đề ép những lời phản đối đó xuống. “Người phản đối cậu ta đều biến mất, có thể thấy cậu ta cũng là một người đầy tàn nhẫn

Cổ Thành Trung nghe vậy thì hơi nheo mắt.

Là trùng hợp sao?

Bệnh của con gái Phó Minh Tước lại giống Cổ Cổ như đúc. “Vậy anh có biết việc vợ của cậu ta và Hứa Trúc Linh giống nhau không?" “Việc này tôi cũng không biết, tôi không biết vợ của cậu ta trông như thế nào, có phải là vợ chồng hợp pháp hay không cũng đã là một vấn đề rồi." Ngân Minh Phúc lắc đầu, tỏ vẻ không rõ lắm.

Chuyện này lập tức bị đứt đoạn manh mối.

Sáu giờ tối, Cổ Thành Trung mới về nhà. Hứa Trúc Linh thấy anh trở về, sắc mặt âm trầm, trái tim cũng đập thình thịch không ngừng. Sao rồi? Có phải tình hình không khả quan lắm không?" “Quỹ Thiên Kim đồng ý gặp mặt chúng ta. “Đó là chuyện tốt mà, vì sao sắc mặt anh lại khó coi như vậy" “Bà ta muốn em đưa Phó Minh Diệp đi." “Em?” Hứa Trúc Linh chi vào cái mũi của mình, không hiểu cho lắm, vì sao còn có cả minh?

Cổ Thành Trung hơi nhéo mày lại, ánh mắt thâm sâu. Anh cũng không rõ Quỷ Thiên Kim muốn làm gì. “Đến lúc đó Ngọc Vy sẽ đi cùng em, anh cũng sẽ ở bên cạnh nhà họ Quý, có chuyện gì em chỉ cần gọi điện thoại cho anh, anh sẽ lập tức đến nhà họ Quý đòi lại công bằng. Nếu em sợ hãi thì cứ nói với anh, anh sẽ từ chối giúp em. Tuy rằng Phó Minh Tước không làm tổn thương em, nhưng anh ta cũng tuyệt đối không phải người lương thiện, anh không vui khi em tiếp xúc với những người như vậy." “Nhưng anh không hạn chế tự do của em, em cũng phải có bạn bè của mình. Có đi hay không là tự em quyết định"

Anh dịu dàng vuốt ve đầu cô, trong mắt đầy nuông chiếu và yêu thương. Anh không muốn Hữu Trúc Linh tiếp xúc với những người phức tạp đó, anh chỉ mong có vĩnh viễn giống như một tờ giấy trắng,

Nhưng... là anh đã ném cô vào chào nhuộm rồi lại muốn cô đứng ngoài cuộc.

Thật quá khó khăn.

Hứa Trúc Linh cũng chìm vào trong suy nghĩ, vì một tên sát thủ chưa quen được hai tháng mà mình thật sự phải đi sao?

Cô không biết khi đi đến nhà họ Quý sẽ xảy ra chuyện gì, cũng không ngờ bản thân sẽ cuốn vào âm vẫn giữa nhà họ Quý và Phó Minh Tước.

Trước kia cô chính là một con đà điểu, khi gặp phiền toái có thể trốn bao xa thì sẽ trốn, mà bây giờ...

Trong lúc cô đang do dự, phía sau truyền đến một âm thanh nhỏ nhỏ yếu ớt "Mẹ. là tin tức của bổ sao?".

Cô xoay người nhìn lại, nhìn thấy Minh Diệp đang đứng ở bên cây cột cầu thang, bàn tay nhỏ ôm chặt cây cột, cúi đầu thật cẩn thận hỏi cô.

Cô bé rất sợ hãi khi nghe được bất cứ tin tức không tốt nào của Phó Minh Tước.

Hứa Trúc Linh nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh của cô bé, lỏng lấy như lưu lì, ngập nước, và tôi nhìn mình.

Trái tim cô lập tức mềm nhữn.

Cô vay tay với cô bé, lúc này cô bé mới từ phía sau cây cột đi ra tới. Đối với hoàn cảnh mới này, cô bé vẫn có chút sợ hãi.

Hứa Trúc Linh ôm cô bé vào trong ngực, nói: "Mẹ đưa con đi tìm bố được không?". "Thật vậy sao? Có tin tức của bố sao?"

Ảnh mắt Minh Diệp sáng lên, cảm xúc kích động

Hứa Trúc Linh mìm cười, gật đầu.

Minh Diệp vui vẻ đến phát điên, ôm lấy đầu Hứa

Trúc Linh, hôn lên hai cái "Cam on me." “Mẹ cũng không phải là người có công lớn nhất, chú ấy mới đúng."

Hứa Trúc Linh chỉ chi Cổ Thành Trung. “Cảm ơn ông!"

Minh Diệp ngây thơ nói, “Khụ khụ

Cổ Thành Trung nghe được lời này thì họ khan nói. không ngừng, bị nước miếng của mình làm cho bị sắc.

Hứa Trúc Linh nghe thấy cách gọi này cũng ngày. người sau một lúc lâu mới phản ứng lại, không nhìn được cười ha ha. "Hừa Trúc Linh, đây là em dạy sao?"

Cổ Thành Trung bình tĩnh lại, nhíu chặt mày, sắc mặt u ám nhìn cô,

Đáng chết

Vai về thật là rối loạn, ban đầu còn là chủ, bây giờ lại thành ông rồi, anh mới chỉ 29 tuổi thôi mà!

Hứa Trúc Linh vô tội nhún nhún vai: "Con bé gọi em là mẹ, em gọi anh là chủ, con bé gọi anh một tiếng ông cũng không sai mà. Chú ba Cổ, không thể ngờ được tuổi anh không lớn, nhưng vai về lại không nhỏ, đã có đến tận đời cháu rồi, có vui không?" "Vui cái đầu em"

Cổ Thành Trung tức giận thô bạo mắng một câu. "Còn có trẻ con ở đây!"

Hứa Trúc Linh vội vàng che kín hai tại Minh Diệp, giao cô bé cho chủ An, đề chủ An đưa Minh Diệp xuống ăn cơm rồi đi ngủ sớm một chút.

Minh Diệp vừa đi khỏi, Cổ Thành Trung lập tức sản người đến, ôm lấy vòng eo thon gọn của cô, nói: "Hứa Trúc Linh, anh còn chưa kết hôn. Vợ sắp cưới và ảnh cùng chung chăn gói đã hơn một năm mà anh vẫn còn chưa được “ăn thịt", em nghĩ anh có vui không? Anh nói bằng giọng điệu âm trầm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play