“Xin lỗi, tôi không gọi đổ, có lẽ anh giao nhằm rồi.
Cô đi tới mở cửa, chưa nói dứt lời thì đã nghẹn trong cổ họng.
Cô sửng sốt nhìn người đàn ông trước mặt, khi cô vừa hay định đóng cửa lại thì đã bị anh giữ lấy. “Anh tìm được em rồi." "Anh...anh gian lận"
Cô vội vã nói, nếu như anh không gian lận thì sao có thể biết cô ở đây, lại còn lợi dụng cái danh giao đồ để lừa cô ra.
Cổ Thành Trung vươn một tay vào trong, không phản kháng, nói: “Nếu như em nỡ thì cứ chặt đứt tay anh đi." "Anh đúng là đồ lưu manh."
Hứa Trúc Linh tức giận nhưng không có cách nào, cần bản không dám dùng lực. Cuối cùng, Cổ Thành Trung chẳng cần dùng bao nhiều sức mở cửa một cách dễ dàng
Anh thật sự đã mua đồ ăn đến, thương hạng hơn mì cay của cô rất nhiều, là đồ ăn của nhà hàng năm sao.
Hộp vẫn chưa mở mà cô đã ngửi thấy mùi vị thơm nức mũi rồi.
Đều là những thứ cô thích ăn: sườn xào chua ngọt, cá hấp, thịt lợn xào cay,...
So sánh ra thì đồ ăn cô mua quả thấp kém rồi.
Thua kém hết sức. “Sao bàn lại bừa bộn đến thế? Em mới về ký túc xã thôi mà?"
Cổ Thành Trung rất tự nhiên đi tới, giúp cô dọn dẹp lại.
Cô mới dọn hành lý về không lâu, vốn đã không có tâm trạng dọn dẹp, cho nên đồ đạc cứ vứt bừa thành một đống.
Anh cầm đồ lót của cô lên, cũng không rõ định làm gì.
Cô đỏ ửng mặt mày, vội vã chạy tới cầm lấy đồ lót nhét vào tủ quần áo, đóng sầm một cái, “Đây là riêng tư, anh có hiểu không "Làm gì cũng làm rồi, còn phải nói anh điều này “Đó là trước đây, bây giờ chúng ta chia tay rồi
Cô vừa thở hổn hển vừa nói. “Anh chưa đồng ý, tình cảm không phải mình em nói kết thúc là có thể kết thúc" “Cổ Thành Trung, anh nói thật đi, có phải anh gian lận không?" "Không. Anh hiểu em, anh biết em chắc chắn sẽ không xuất hiện, em sẽ trốn tránh như rùa rụt cổ cho nên anh cũng không đi, không muốn phí thời gian. Thật ra ban ngày anh cũng tới rồi, gõ cửa mà em không ra cho nên ra thang máy đợi, thấy người giao đồ ăn nên mới biết em dậy rồi, đói rồi nên anh mới gọi nhà hàng giao đồ ăn tới." "Xem ra em ăn cũng tương đối rồi, nhưng chỗ này làm sao làm no cái bụng em được, ngồi xuống ăn với anh đi." "Không ăn."
Cô tức giận nói, cô không phải loại vì mấy món ăn mà bán đứng bản thân. "Hứa Trúc Linh, bây giờ em lại muốn nói lời nuột
U?" lợi với anh sao? Anh tìm được em rồi, chứng tỏ chúng ta có duyên phận “Cái này không tính, phải tìm được em trong đống người đeo mặt nạ cơ" "Nhưng em có đi đầu" "Em...em đi bây giờ đây, chúng ta cùng chơi một trò chơi.
Hứa Trúc Linh vội vã nói, muốn lấy đồ ra ngoài liên bị Cổ Thành Trung giữ tay lại. "Cho dù em có muốn đi thì ăn no đã rồi hãy đi. Nhớ anh không tìm được em, chứng minh chúng ta không có duyên phận thi ít ra cũng được cùng em ăn một bữa cơm
Hứa Trúc Linh nghe thấy lời này, lòng vô cùng đau. Cô không dời đi nữa, quay lại ghế ngồi.
Cổ Thành Trung giúp cô chuẩn bị bát đũa, đưa hết đồ ăn ngon lên trước mặt cô.
Lúc trước cô ăn rất được, cũng rất ham ăn uống, nhưng giờ nhiều đồ ăn ngon trước mặt như vậy mà cô lại cảm thấy như sáp, chẳng vui chút nào. “Cô gái của anh, em không phải cố chấp đến vậy đầu. Lần này anh ra nước ngoài vốn dĩ là để giải quyết chút chuyện, nhưng anh muốn đứng dậy thật nhanh, Theo cách trị liệu trong nước, anh phải mất ba tháng, ba tháng đối với anh mà nói là quá dài “Ba tháng không được ôm em, không được nắm tay em đi dạo, đây đúng là sự dày vò với anh. Anh đã tới bệnh viện kín, lúc đầu An Nhiên cũng ở đó, ở đó rất an toàn, hơn nữa còn có kỹ thuật trị liệu tiên tiến nhất thế giới. "Cuối cùng anh cũng có thể đứng trước mặt em là anh đã không để ý đến cảm nhận của em, là anh sai rồi. Anh sợ trị liệu vật lý thất bại sẽ khiến em thất vọng, cho nên anh đã giấu chuyện này, anh không muốn em lo lắng “Thật không ngờ rằng đều là anh tự cho mình đúng, ngược lại càng khiến em lo lắng”
Giọng anh rất trầm, khàn khàn, văng vắng bên tại cô.
Hứa Trúc Linh đẳng nghẹn nơi cổ họng, giọt nước mắt nóng hồi lăn dài chảy xuống bát.
Cô không việc Cổ Thành Trung chuyện gì cũng tự quyết, như vậy càng chứng tỏ cô vô dụng, nhỏ bé, một chút năng Iwujc cũng không có.
Đến cuối cùng, cô không muốn người khác chân ghét mình, cô không chấp nhận một bản thân như vậy.
Có luôn sống theo nguyên tắc, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu
Nhưng Cổ Thành Trung lại luôn sống theo nguyên tắc có phúc cùng hưởng, có họa anh tự mình gánh vác.
Anh cứ như vậy, khiến cô cảm thấy bản thân như bình hoa trang trí, chẳng có tác dụng gì.
Trước mặt anh, ưu điểm của cô nhỏ bé không đáng kể còn khuyết điểm lại bị người ta phóng đại rồi mang ra mà bàn tán.
Cô có thể chịu đựng được những ánh mắt khinh miệt đó, nhưng cô không qua nổi ngưỡng cửa đó trong lòng.
Bữa cơm này, kéo dài thật lâu.
Cô không hề được ăn bao nhiêu.
Bảy giờ, ngoài trời tối đen như mực.
Trên bầu trời những bông tuyết bắt đầu rơi.
Tuyết rơi rồi. “Anh ở London biết được thời tiết ở Đà Nẵng, muốn cùng em đi ngắm tuyết, không hề nghĩ
Anh nói dờ, rồi lựa chọn im lặng.
Cô ngưỡng mộ Ôn Mạc Ngôn nhưng thực ra Cổ Thành Trung cũng đang phấn đấu quên mình. Cô cũng muốn cố gắng phần đầu nhưng có Thành Trung chưa bao giờ cho cô cơ hội.
Trời lạnh, em có chiếc khăn cho anh quán này:
Cô quay người vào phòng, lấy ra một chiếc khăn màu đen, cô mua từ lâu rồi, vẫn chưa dùng tới bao giờ. “Thật ra em cũng hiểu rõ, em căn bản không thể thoát khỏi anh, đúng không?" “Cổ Thành Trung anh không biết là nam nữ chia tay xong thì người đàn ông càng phải quyết đoán sao? Anh cứ như vậy không sợ ảnh hưởng tới hình ảnh vị chủ tịch bá đạo sao?"
Hứa Trúc Linh nghiến răng nghiến lợi, vốn dĩ cô rất cứng rắn, vậy mà bị anh làm cho mềm nhũn như vậy, cô thật sự không biết nên làm gì.
Cô sợ sau khi quay lại, cô với anh sẽ lại rơi vào vòng lặp vô tận. “Anh chỉ biết nếu anh không thể theo đuổi lại em, anh sẽ cô độc đến giả." “Làm gì nghiêm trọng đến vậy, trên đời này, ai rồi xa ai cũng có thể sống tốt." “Có thể sống, nhưng vô vị
Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, cô không hề vùng ra. Bởi cô biết bản thân không thể tránh được. Cô rưng rưng, trong lòng cũng rất khó chịu
Hứa Trúc Linh, thật ra em rất rõ, dù cho em có đeo mặt nạ thì anh cũng sẽ tìm được em. Bởi vì anh hiểu em, hiểu hơn cả em hiểu bản thân mình. Anh biết em sẽ thích ngồi ở góc nào, biết em thích mặt nạ như thể nào, cho nên em căn bản không thể thoát khỏi tay anh. "Đúng vậy...em cũng nghĩ không thể thoát nổi, nhưng em vẫn muốn thử. Cổ Thành Trung, lúc tìm em nhớ suy nghĩ kỹ lưỡng. Nếu anh muốn cưới một bình hoa, đặt trong nhà làm đồ trang trí, anh không cần tìm em nữa. Còn nếu anh muốn tìm một cô vợ, anh phải coi cô ấy là cánh tay trợ giúp bên cạnh cả đời, sau này...anh không được giấu em bất cứ chuyện gì, đặc biệt là chuyện liên quan tới an nguy của bản thân.” “Cổ Thành Trung, tạm biệt.
Nói xong, cô đẩy anh ra, quay lưng rời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT