"Buổi trưa ngày mai cùng nhau ăn cơm có được không? Em còn vài vấn đề vẫn chưa hiểu lắm."
"Tôi đến trường học tìm em."
"À được thôi."
Hứa Trúc Linh cười hì hì gật đầu.
Hôm sau đến trường học, Hứa Trúc Linh nộp bài tập thành công.
Vào lúc giữa trưa tan học, Ngôn Phúc Lâm tìm gặp cô, anh ta nói: "Tôi nhìn thấy bài tập của cô trong văn phòng giáo viên, bài viết rất tốt, thật không ngờ cô lại thông minh như vậy, có thể hoàn thành được bài tập đó."
Ngôn Phúc lâm đưa tay xoa xoa đầu cô.
Hứa Trúc Linh được khen thì không khỏi mỉm cười hạnh phúc, đương nhiên cô cũng không quên đây chính là công lao của Cố Thành Trung.
"Hì hì, đó là vì tôi tìm được một đại thần!"
Ngôn Phúc Lâm nghe vậy thì cười cười, nghĩ rằng Hứa Trúc Linh đang nói về bản thân anh ta.
Cô liếc nhìn thời gian, sắp đến giờ Cố Thành Trung đến rồi.
Cô dự định sẽ đợi anh ở ngã tư đường phía trước.
Cô tạm biệt Ngôn Phúc Lâm, nhưng không ngờ Ngôn Phúc Lâm cũng đi về hướng bên đó.
Hai người sóng vai bước đi, vừa đi vừa nói chuyện, xe của Cố Thành Trung đã đậu ở ngã tư đường đợi cô từ sớm rồi.
Cố Thành Trung nhìn thấy cặp đôi đang cười đùa vui vẻ bên kia đường, đôi mắt lạnh lùng của anh không kìm được mà híp lại.
Anh cau mày, trực tiếp bước xuống хе.
Hứa Trúc Linh nhìn thấy anh đang bước về phía cô, vẫy vẫy tay nói: "Giới thiệu với anh một chút, anh ấy là Cố Thành Trung."
"Cố Thành Trung?"
Đứa con trai thứ ba của nhà họ Cố, tính cách lập dị, nghe đâu anh ta có gương mặt xấu xí, vậy mà không nghĩ tới đây đúng là sự thật.
Lần đầu tiên Ngôn Phúc Lâm nhìn thấy Cố Thành Trung liền bị vết sẹo dữ tợn trên gương mặt của anh dọa sợ.
Có lẽ chính vì ngoại hình xấu xí của Cố Thành Trung, cho nên dù thế nào Ngôn Phúc Lâm cũng không ngờ đến, anh ta chính là chồng chưa cưới của Hứa Trúc Linh.
Phản ứng đầu tiên thế mà...
"Chào chú."
Trong nháy mắt sắc mặt của Cố Thành Trung lạnh xuống, giọng nói đầy u ám: "Cậu nói cái gì?" .
Truyện Tổng Tài"Mọi người đều biết chị gái của Trúc Linh là Hứa Đan Thu sắp gả vào nhà họ Cố, anh lại là chú ba của Cố Trường An, như vậy chẳng phải là chú ba của Trúc Linh sao? Tôi và Trúc Linh là bạn bè đồng trang lứa, căn cứ theo vai vế, như thể nào thì tôi cũng nên gọi anh một tiếng chú."
Hứa Trúc Linh không khỏi buồn cười khi nghe Ngôn Phúc Lâm nói như thế.
"Chào chú ba."
Cô tinh nghịch khẽ gọi một tiếng, mặt tươi như hoa, ánh mắt trong suốt, tựa như một ngôi sao sáng nhất trên bầu trời.
Cố Thành Trung nghe cô gọi như thế, trái tim của anh có chút thắt lại.
Vai vế lớn, tuổi lớn, chưa hẳn đã là chuyện tốt!
Cô vợ nhỏ nũng nịu gọi anh là chú ba, tại sao anh lại cảm thấy khó chịu như thế?
Thật ra anh hy vọng Hứa Trúc Linh có thể gọi anh một tiếng ông xã!
"Mông còn đau không?"
Sắc mặt Cổ Thành Trung bình tĩnh, không khách sáo mà hỏi Hứa Trúc Linh.
Hứa Trúc Linh tức khắc bĩu môi, vừa nhắc đến mông cô liền cảm thấy hình như có chút đau.
"Cậu là thằng nhóc con nào vậy?"
"Bố tôi là Ngôn Đức Thuận, nhà của chúng tôi kinh doanh mỹ phẩm."
Lúc này Cố Trung Thành mới nhớ ra, công ty mỹ phẩm lớn nhất quốc gia ở Thành phố Hồ Chí Minh chính là của gia đình Ngôn Đức Thuận.
Như thế, Ngôn Phúc Lâm cũng được xem như là một nhân vật có máu mặt.
Hứa Trúc Linh bên cạnh cũng sửng sốt một lúc, nhà họ Ngôn chuyên sản xuất mỹ phẩm, ở Thành phố Hồ Chí Minh chỉ có duy nhất một nhà đó thôi!
Hóa ra địa vị của Ngôn Phúc Lâm lại lớn đến vậy, cho đến bây giờ cô vẫn không hề biết gì cả!
"Anh là con nhà giàu à?"
"Tất cả đều là công lao của bố tôi, chú đến dẫn Trúc Linh đi ăn cơm phải không? Tôi rất quen thuộc khu vực này, chi bằng để tôi làm chủ, mời chú nếm thử một chút đồ ăn ngon gần đại học Thành phố Hồ Chí Minh, chú thấy thế nào?"
Lời nói của Ngôn Phúc Lâm vừa khiêm tốn vừa có lý, làm cho Cố Trung Thành soi không ra một chút sai sót nào.
Ngôn Phúc Lâm nói đến xuất thân của anh ta, chính bởi vì có thể khiến cho Cố Thành Trung nhìn thẳng vào bản thân của anh ta.
Một người nhỏ tuổi dốc sức thể hiện bản thân trước mặt các người lớn bên nhà gái, còn có thể có mưu đồ gì nữa?
Nhất định là vì thích Hứa Trúc Linh rồi!
Hứa Trúc Linh ngốc nghếch này, chẳng lẽ không nhìn ra sao?
Cố Thành Trung cau mày, nếp nhăn giữa hai đầu lông mày của anh thậm chí có thể ép chết một nhà ruồi mặc kệ già trẻ lớn bé. Lúc này anh cảm nhận được một mối nguy hiểm đáng gờm, nhưng đôi mắt to long lanh kia của cô nhóc Hứa Trúc Linh cứ nhìn anh, không ngừng gật đầu: "Chú, Trúc Linh sẽ dẫn chú đi ăn đồ ăn ngon nhé!"