Cô ấy không thể chống cự, mí mắt nặng tríu, không mở nổi để nhìn xem rốt cuộc là thứ gì.
Cuối cùng cô cũng không chống cự được mà ngoan ngoãn ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, sáng sớm...
Ảnh ban mai chiếu vào có phần ấm áp, khiến người con gái nhỏ bé trên giường thoải mái kêu lên một tiếng.
Thật hạnh phúc khi hôm nay là chủ nhật, có thể ngủ nhiều hơn.
Cô ấy không nhịn muốn vươn eo một cái, nhưng tay của cô ấy lại đụng phải một cái gì đó đặt ở eo cô.
Cô hơi khó hiểu, mở mắt ra thì thấy...
Có ai đó bên giường không?
Là một người đàn ông?
Gương mặt này thật quen thuộc.
Ôn... Ôn Mạc Ngôn "A!"
Bạch Minh Châu hét lên, phản ứng đầu tiên của cô ấy là giơ chân đá Thiện Ngôn ra khỏi giường.
Anh ta vốn đi ngủ rất ngon, dù gì thì hôm qua cũng mệt mỏi như vậy mà
Anh ta ngã xuống đất rồi tỉnh dậy vì đau đớn.
Anh ta hơi nhưởng mày, mở to đôi mắt có phần không hài lòng, nhìn thấy Bạch Minh Châu kinh hãi ở trên giường.
Anh chống tay vào mép giường muốn lên lần nữa, nhưng lại bị Bạch Minh Châu ngăn lại. "Anh... sao anh lại ở đây? Anh đến khi nào? Không phải là để anh về ngủ à?" "Anh có khoá phòng em, có thể tự do ra vào. Mười hai giờ đêm hôm qua mới đến, em ngủ rất sâu, cho nên anh đành nằm ngay bên cạnh mà ngủ." “Cảm giác khi ôm em rất tuyệt, anh ngủ thấy rất thoải mái. Nếu có thể phát sinh chuyện gì tốt đẹp thì càng tốt rồi."
Anh ta cười xấu xa nói. "Có cái đầu anh ấy!"
Bạch Minh Châu gào lên: "Trả khoá phòng cho em!"
Càng ngày càng không coi ai ra gì, còn dám ngủ trong phòng l "Em chắc chắn
Anh ta nhưởng mày hỏi.
Động tác này rất đẹp, nhưng cũng có chút vẻ hơi ác.
Trái tim cô run lên, linh hồn cô gần như bị đôi mắt hẹp kia thu hút mất. "Chắc chắn."
Cô ấy né tránh ánh mắt anh ta và cứng rắn phun ra hai chữ này. "Có vẻ lần sau anh phải trèo qua ban công, không biết có bị ngã không. Nếu ngã chết cũng không sao. Nếu ngã nửa người... chắc anh sẽ phải dành phần còn lại của cuộc đời trên xe lăn, tốt nhất đừng bị ảnh hưởng não, nếu không tôi sẽ là một kẻ ngốc... "Được, được rồi, đừng nói lung tung, không cần khoả phòng nữa. Vậy sau này anh không được phép làm như vậy!" "Tối mai anh lại đến. Mà sao anh không dọn vào nhì? Được chứ?" Anh nhếch mép cười nói: "Vợ chồng yêu nhau sống thử trước hôn nhân là chuyện bình thường. Em muốn không gi "Em muốn cái đầu anh
Ngực Bạch Minh Châu run lên vì tức giận, thật muốn tát cho khuôn mặt tuấn tú đó một cái tát Lưu manh! Kẻ lưu manh. Không đàng hoàng "Từ ngày mai, cửa phòng em khóa chặt, ban công cũng đóng chặt cửa sổ, anh vào thì chỉ có thể ngủ trên số pha! Nếu anh tiếp tục làm loạn, em sẽ tức giận!" "Đừng tức giận, anh đùa thôi."
Thiện Ngôn lập tức thu lại nụ cười, nghiêm túc trở "Dậy tắm đi, anh đi mua đồ ăn sáng cho em." lại.
Khi anh ta đứng dậy và rời đi, Bạch Minh Châu liền thở phào nhẹ nhõm.
Hai má cô ấy hơi nóng, đầy vẻ ngượng ngùng Đây rốt cuộc là ngủ với Ôn Mạc Ngôn hay Thiện Ngôn đây?
Rõ ràng trong lòng cô ấy thích Ôn Mạc Ngôn, nhưng... sao lại cảm thấy như đang ngoại tình?
Cô lắc đầu quên đi, rời giường mà đi rửa mặt. Chẳng mấy chốc anh ta đã mua xong bữa sáng, cháo trứng thịt nạc xây và sữa đậu nành. Sắc mặt anh ta hơi tái đi, cô không khỏi lo lắng hỏi: "Sao sắc mặt anh kém vậy?" "Có lẽ đêm qua trời lạnh. Em cướp chắn của anh, em có biết không? Khi thức em đã không dịu dàng khi ngủ càng không dịu dàng, làm cho chăn bông cuộn lại thành một cuộn, làm anh sắp bị chết cóng rồi." "Ai bảo anh tới đây hà? Nếu biết lạnh còn không chịu về?" "Anh tự nguyện chết cóng. Vậy làm sao có thể nỡ quay trở lại?"
Anh ta cười nói, có vẻ lại bắt đầu không đứng đắn.
Bạch Minh Châu trợn trắng mắt nhìn một cái, sau đó hai người ngồi ăn sáng trong sự hoà bình.
Vì anh ta đã quay lại, vậy nên về công ty làm việc rôi.
Cho dù Bạch Minh Châu không đề cập tới, Thiên Ngôn cũng định sẽ làm như vậy, anh ta chỉ có hai tháng, chỉ hận không thể hoá thành trẻ sơ sinh cùng một thể với cô, sớm tối ở cạnh nhau." “Chiều nay anh định làm gì? Em về nhà chú thím, còn anh thì sao?" "Anh sẽ đi với em." "Sao cơ" “Cũng không phải chưa từng đi."
Là Ôn Mạc Ngôn chứ không phải anh!" "Anh có thể uống rượu cũng có thể đánh cờ, ngoại trừ nấu ăn là anh không biết, chứ anh không có gì thua kém hắn đầu, hắn có thể đối phó với người nhà em, tại sao anh lại không thể. Anh lo rằng họ sẽ sắp xếp cho em một buổi xem mắt, anh có nghĩa vụ phải đi kiểm tra xem, xem xem em có phạm quy hay không!?". "Em..."
Cô ấy không nói nên lời
Miệng lưỡi quá sắc sảo rồi!
Tâm trạng Bạch Minh Châu có chút suy sụp, cô ấy không muốn về, nhưng mẹ Bạch gọi điện thoại bào buổi tối cô quay lại ăn cơm, nói rằng anh họ cô đã về.
Anh họ đi công tác nước ngoài, anh ấy là đại sứ quán trưởng thuộc đại sứ quán, nhân dịp nghỉ phép nên về.
Nếu hôm nay không đi, ngày mai chủ thím nhất định sẽ thúc giục.
Lúc đang khó xử, cô không ngờ Thiện Ngôn sẽ trực tiếp cầm lấy điện thoại di động của mình, đáp “Cô à, lát nữa chủng con sẽ tới đó " “Ôn Mạc Ngôn? Là Ôn Mạc Ngôn hà "Là con đây, có
Anh ta gọi rất chân thành, làm cho trái tim me Bạch Minh Châu mềm hẳn, giống như nghe thấy con rố nhà họ Bạch gọi mình. "Ôn Mạc Ngôn đã trở lại rồi đó hả? Buổi trưa cùng Minh Châu trở về ăn cơm!" "Vâng, chúng con đợi chút sẽ đi ạ." "Được được được, để cô nói với chủ một tiếng, buổi trưa sẽ đợi hai đứa!"
Mẹ Bạch hưng phấn cúp điện thoại, còn anh ta đắc chi nhìn Bạch Minh Châu nói: "Chuyện đã giải quyết xong." "Đổ mặt dày, ba mẹ anh có biết không?" "Ba mẹ vẫn không biết sự tồn tại của anh, họ chỉ biết tên vô dụng kia." "Anh..."
Bây giờ không đi cũng không được.
Cô ấy chỉ có thể đưa theo Thiện Ngôn đi cùng.
Anh ta lần này mua nhiều đồ hơn lần trước, nhất quyết muốn so đo với Ôn Mạc Ngôn, không muốn bị tụt về phía sau chút nào.
Khi họ đến nhà họ Bạch, Bạch Hoàng Nham là người vui vẻ nhất, mời bọn họ tiến vào
Mắt ông ấy sáng lên khi nhìn thấy rượu ngon do Ôn Mạc Ngôn mang tới.
Thằng nhóc này đúng là người am hiểu về rượu, rượu mà lần nào cậu ấy cũng mang đến là loại rượu hào hạng nhất.
Bạch Minh Châu cũng nhìn thấy anh họ của mình, khuôn mặt nét chữ điền, dáng người cao lớn, thân hình cường tráng.
Trông anh thật thà, dễ gần nhưng khi ra ngoài lại tỏ ra uy nghiêm.
Anh ấy mỉm cười nói chuyện với Bạch Minh Châu: "Minh Châu, đã lâu không gặp, em càng lớn càng đẹp hơn rồi"
Sau đó vừa nói liền tiến lên trao cho cô ấy một cái ôm thân tình.
Nhưng lại bị Thiện Ngôn ngăn lại. "Ừm, em cũng thấy Minh Châu rất xinh đẹp. Đây là anh họ nhi, em tên là Ôn Mạc Ngôn, lần đầu gặp mặt mong anh giúp đỡ nhiều."
Anh ta nắm lấy tay người anh họ đang bối rối nhìn anh ta. "Tôi... tôi tên là Bạch Tài "Anh họ, mặc kệ anh ấy đi"
Bạch Minh Châu trừng mắt.
Anh ta giống như một con chó báo về thức ăn, khi ai đó chạm vào xương, anh ta sẽ nhe răng lớn ra.
Một đám người trong nhà dần tiến vào, nghỉ ngơi trong phòng khách một lúc, nói chuyện công việc và việc nhà rồi bắt đầu ăn cơm.
Vợ Bạch Hoàng Nham rất tinh ý nhận ra sự thay đổi của Ôn Mạc Ngôn, lần trước tới rất thận trọng và lịch sự, ăn nói cẩn thận.
Nhưng lần này rõ ràng là phóng khoáng, nói nhiều và hài hước hơn rất nhiều. "Em cảm thấy Mạc Ngôn không giống như trước cho lắm?" "Em cũng thấy vậy, không gặp đã bao lâu rồi, làm sao có thể trở nên phóng khoáng như vậy." "Đây cũng là một chuyện tốt. Người phỏng khoáng nói chuyện nhiều. Em xem, cậu ấy và chúng ta có thể nói chuyện cùng rồi. Tuổi còn trẻ, vậy mà cũng có một cái nhìn sâu sắc về các sự kiện quốc gia. Điều đó không dễ dàng gì. Tại sao anh lại thấy con nhà người mình không ưu tú bằng con nhà người ta nhìn" "Cút" Mẹ Bạch chỉ đáp một chữ, tặng kèm một cái liếc mắt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT