“Thượng tướng bộ đội đặc chủng Quý Khiêm sao?" “Anh biết là được rồi, nhưng anh cũng đừng đụng vào anh ấy. Anh ấy mạnh hơn anh rất nhiều.” Cô ấy giả vờ nói không ngừng. “Em cũng đừng đụng vào, cơ thể nhỏ bé của em cũng không khá gì hơn.” “Em không giống như anh, bọn em là người yêu của nhau, anh ấy đau đớn em còn lo lắng không kịp. Khi ở trong doanh trại cùng với anh ấy với khoảng thời gian ngắn ngủi, em mới biết người đàn ông em muốn là người như thế nào. Anh ấy ý..” Cổ Ngọc Vy đang định nói ba hoa chích chòe, không ngờ giọng nói không vui của Nguyên Doanh vang lên bên tại cô ấy. Anh ta nói: “Khi lái xe mà kích thích não bộ của tài xế chính là sự lựa chọn không hề sáng suốt. Em có thể không nghĩ cho mạng sống của anh, nhưng em cũng phải nghĩ cho sự an toàn của bản thân em chứ. Em cũng không muốn làm một đôi uyên ương liều mạng với anh, đúng không?"
Tất cả những lời nói của cô ấy đều bị nghẹn lại ở cổ họng giống như bị tắc nghẽn ruột bông vậy, hơi thở không thể đi lên trên được mà bị ngăn ở trước ngực. Khỏi phải nói nó khó chịu như thế nào.
Cô ấy lại bị thất bại một lần nữa.
Có phải trước kia cô ấy chưa từng cãi nhau với Nguyên Doanh, cho nên vẫn chưa nhận ra sự lợi hại của anh ta?
Tại sao mình nói cái gì cũng có thể bị gạt bỏ đi một cách hoàn mỹ, hơn nữa hết lần này đến lần khác cô ấy đều bị chặn đến nỗi không nói được lời nào. “Nửa năm không gặp, miệng lưỡi của anh cũng trôi chảy thật" “Nửa năm không gặp, tính cách của em tăng lên trông thấy.” vậy. “Cảm ơn cảm ơn, em vẫn như vậy.” “Như nhau, như nhau cả thôi, anh cũng
Chủ đề nói chuyện này kết thúc một cách lúng túng, sau đó chiếc xe dừng lại ở trước khách sạn. Quý Khiêm đã thu dọn ổn thỏa và đang đợi bọn họ ở dưới tầng. “Mở cửa, để em xuống xe.
Chiếc xe dừng ở con đường đối diện nhưng cánh cửa xe vẫn khóa chặt lại. Anh ta còn không có ý định thả người.
Cô ấy liếc nhìn anh ta một cách chán nản, nói với giọng điệu không hề khách khí. “Anh ta chính là bạn trai hiện tại của em?” "Đúng vậy, em cũng sẽ kết hôn với anh ấy. “Yêu đương thì có thể, chơi đùa đủ rồi, nghĩ lại rồi thì quay lại. “Anh nói nghe nhẹ nhàng vậy, em và anh không thể quay trở lại được nữa." “Điều này cũng không chắc được Anh ta nói một cách thản nhiên, sau đó mở dây an toàn ra giúp cô ấy.
Một tiếng "cạch” vang lên trong khoang xe yên tĩnh.
Cổ Ngọc Vy nghe thấy lời nói này của anh ta thì vô cùng khó hiểu.
Anh ta nói lời này là có ý gì? Cứ như chắc chắn mình sẽ quay lại vậy. Ai cho anh ta dũng khí này, Đỗ An Như sao? “Anh tưởng anh là ai chứ? Đồ điên!”
Anh ta mở cửa xe, cô ấy vội vàng nhảy xuống xe rồi chạy như điên mà không hề quay đầu lại. Cô ấy sợ chỉ cần mình chậm một bước thôi thì sẽ không kìm được mà quay đầu lại.
Cô ấy thở hổn hển đi đến trước mặt Quý Khiêm, anh ta không khỏi nghi ngờ: “Sao vậy, em chạy đến nỗi đầu toát đầy mồ hôi. Có người đuổi theo em sao?"
Cô ấy quay người lại nhìn, nhưng ở con đường đối diện không còn xe của Nguyên Doanh nữa. Anh ta đã rời đi rồi.
Cứ rời đi... như vậy sao?
Anh ta cũng nhanh quá rồi đấy. "Em đang nhìn cái gì vậy?”
Quý Khiêm đánh thức Cổ Ngọc Vy đang lỡ đễnh, cô ấy quay đầu lại liên tục xua tay. Nguyên Doanh không thèm chào hỏi câu nào mà cứ như vậy rời đi, tại sao trong lòng cô ấy lại thấy khó chịu như vậy nhỉ? “Đi thôi, còn một chút thời gian đi đến ngoại thành phía Tây." “Ừm, đi thôi.”
Cô ấy gật đầu, giây sau Quý Khiêm đặt tay lên eo thon của cô ấy, cô ấy hơi run rẩy nhưng cũng không từ chối. Hai người họ tựa vào nhau rời đi.
Nguyên Doanh ở trong bóng tối gần đó nhìn thấy cảnh tượng này, trong đôi mắt sâu thẳm của anh ta lóe lên ánh sáng lạnh lẽo. Cổ Ngọc Vy luôn ở trong nhà họ Cổ đến chập tối, cô ấy không để cho Quý Khiêm tiễn mình.
Cô ấy muốn đi uống rượu để giải sầu.
Cô ấy gọi xe taxi quay trở lại trung tâm thành phố, chọn một quán bar rồi đi vào bên trong.
Ảnh đèn bên trong quán bar vô cùng rực rỡ, các chàng trai và các cô gái với muôn hình muôn vẻ.
Có Ngọc Vy ngồi sát bên quầy rượu, gọi một ít rượu cốc-tai.
Có rất nhiều người đàn ông bắt chuyện, nhưng bọn họ đều bị cô đuổi đi.
Hết chén rượu này đến chén rượu khác, nhưng cô ấy càng uống càng tỉnh táo.
Ở trong quân đội nửa năm cô ấy không uống rượu, nhưng tửu lượng không những giảm mà lại tăng lên, và cũng tốt hơn rất nhiều.
Cô ấy đang uống rượu thì điện thoại vang lên, là số của Nguyễn Doanh.
Cô ấy nhìn thấy mà phiền lòng, nếu như sớm biết hoàn thành nhiệm vụ thì cô đã đổi sim điện thoại rồi.
Nửa năm nay cô ấy không dùng sim này là bởi vì nhiệm vụ có tính tư mật thông tin cá nhân cũng không được phép mang vào.
Cho nên nửa năm nay cô ấy không có bất kỳ liên lạc vì với thế giới bên ngoài.
Mỗi ngày cô ấy đều sống trong tiếng nổ của súng đạn, không muốn chết và cũng không dám chết.
Bởi vì mỗi ngày cô ấy cần phải chữa trị cho những chiến sĩ bị thương, chữa hết người này đến người khác.
Cuộc sống bận rộn cũng khiến cho cô ấy dần dần quên đi những đau khổ mà Nguyên Doanh mang đến cho mình.
Nhưng khi cô ấy rảnh rỗi thì nó lại quay trở lại, trong đầu cô lại không kìm được mà hiện lên cái ngày mình mặc váy cô dâu, được bố mình dắt day đưa đến thảm đỏ.
Nếu như không xảy ra điều ngoài ý muốn thì lúc này cô ấy đã là vợ của Nguyên Doanh, cùng anh ta kề vai sát cánh và là người hợp tác tốt nhất.
Nhưng thế giới này không có “nếu u". Cô ấy nở nụ cười chế giễu mình, trực tiếp tắt máy.
Cho dù tửu lượng của cô ấy đã tốt hơn, nhưng uống đến cuối cùng người cũng ngà ngà say.
Có người đến trước mặt cô ấy bắt chuyện, hình như cô ấy nhìn thấy một gương mặt rất xấu xí.
Người đó nói năng rất lẳng lơ với cô ấy, thậm chí còn động tay động chân. Cổ Ngọc Vy là người nóng tính, chưa được hai câu đã bắt đầu đánh nhau.
Đến cuối cùng cô ấy hơi mơ hồ, và không còn biết sau đó có chuyện gì xảy ra nữa.
Ngày thứ hai cô ấy tỉnh lại với cái đầu đau như muốn nổ tung. Cô ấy ngửi thấy mùi thuốc sát trùng quen thuộc, chứng tỏ mình đang ở trong bệnh viện.
Ai đưa cô ấy đến đây? Tối hôm qua cô ấy ngất đi từ lúc nào?
Cô ấy không có gì đáng ngại cả nên vốn không cần ở trong bệnh viện.
Cô ấy chống cơ thể xuống dưới đất, đúng lúc ấy có một cô y tá đẩy cửa vào. Nhìn thấy cô ấy như vậy, cô y tá đó lập tức đi lên phía trước dìu đỡ. “Cô không sao chứ? Tối hôm qua cô nên rất nhiều, suýt chút nữa thì nôn hết a-xít trong dạ dày ra rồi.” “Ai đưa tôi đến đây?” “Bác sĩ Doanh.”
Nguyên Doanh...
Trong đầu cô ấy lập tức hiện lên dáng vẻ của Nguyên Doanh. Trái tim cô ấy hơi trùng xuống, đau đớn giống như nghẹn ở cổ họng vậy. “Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?” “Tối hôm qua cô đánh nhau, đập vỡ chai rượu lên đầu người khác. Có người gọi 115, bác sĩ Doanh chạy qua đó. Hơn nữa bác sĩ Doanh còn khâu lại vết thương của người đó, người đó vốn muốn kiện cô, nhưng bác sĩ Doanh nói vài ba câu đã khiến cho người đó á khẩu không nói được lời nào. Tiền thuốc men của người đó cũng để cho bác sĩ Doanh gánh chịu.
Cố Ngọc Vy nghe đến lời này, khóe miệng nhếch một đường cong mờ nhạt mà ngay cả cô ấy cũng không nhận ra.
Với tính cách của Nguyên Doanh, nói có lý có chứng, trực tiếp tấn công lòng người khác thì nhất định dùng luật pháp để dọa đối phương. “Sau đó thì sao?” “Sau đó bác sĩ Doanh định đưa cô về, nhưng không biết làm sao cô nên đầy ra đất, quần áo cũng bẩn. Chúng tôi chỉ đành thay đồ cho cô, truyền nước biển rồi để cô nghỉ ngơi ở bệnh viện. “Vậy bác sĩ Doanh đâu?” “Nửa đêm có một bệnh nhân cấp cứu nên đưa đến phòng phẫu thuật rồi. Bác sĩ Doanh làm giải phẫu mổ sọ, bận rộn cả đêm, đến bây giờ vẫn chưa được nghỉ ngơi.
Cô y tá đó nói với vẻ đau lòng.
Nguyên Doanh là phó viện trưởng của bệnh viện thành phố, bởi vì Nguyên Doanh đã từ bỏ đi đến tiền tuyến mà quay lại làm hậu phương, vì vậy các vật liệu thuốc men quân sự chủ yếu cũng là anh ta xử lý. “Anh ấy... vẫn chưa nghỉ ngơi sao?” Cổ Ngọc Vy nghe thấy lời này, trong lòng hơi run rẩy và cảm thấy hơi đau lòng. Một khi suy nghĩ này bắt đầu nảy sinh thì cô ấy sẽ lập tức gạt bỏ nó. Cô ấy không muốn suy nghĩ linh tinh, sai một lần là có 1 lần rút ra được kinh nghiệm, cô ấy không thể mơ hồi nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT