“Ừm, nếu như tôi đoán không sai thì Lucia đã ra mặt, nếu không mấy lão già ngoan cố đấy sẽ không thể nào nhượng bộ bất ngờ như thể được.” “Rốt cuộc Lucia muốn làm gì, em cũng đã có vợ chưa cưới rồi, chẳng lẽ cô ta vẫn còn không cam tâm ư?" “Tôi không dám đoán trước, chỉ có thể đi từng bước rồi lần mò xem sao. Cô ấy giúp tôi, chắc chắn tôi phải chấp nhận ân tình này, với chi nhánh công ty bây giờ thì rất cần sự hộ trợ đó, tôi không thể bỏ qua nó vì chuyện ân oán cá nhân. Sau này tôi sẽ trả lại." “Ầy, cứ có qua có lại thế này thì còn dây dưa với nhau đến bao giờ. Thôi cậu tự cân nhắc đi, chị cũng mệt rồi, chị phải về đây. Cậu nhanh chóng giải quyết hết chuyện bên này rồi trở về đi. Con gái luôn nhạy cảm và đa nghi, cậu phải cẩn thận đấy.” “Ừm, tôi biết mình phải làm thế nào.” Anh ta gật đầu và nói với giọng kiên quyết, chưa từng thay đổi.

Đà Nẵng.

Ngoài ngủ ra thì Hứa Trúc Linh hoàn toàn không có một giây một phút rảnh rỗi nào.

Cô đi học tiết chuyên ngành, đến thư viện đọc sách, đi học nấu ăn, tối về còn phải đến phòng tập thể hình để vận động.

Mỗi ngày khi cô về đến nhà thì đồng hồ cũng đã điểm chín giờ, sức tàn lực kiệt, thở hồng hộc.

Vừa về đến nhà thì hai chân đã nặng như đổ chì, gục trên sô pha chẳng muốn cử động nữa.

Chú An thấy cô vất vả như thế thì cũng cảm thấy đau lòng, lên tiếng khuyên cô nên học ít lại một chút. "Không được, cháu đã hứa hẹn với Cổ Thành Trung rồi, anh ấy đang cố gắng nỗ lực không ngừng nên cháu cũng không thể thụt lùi lại phía sau được. Cháu yếu ở đâu thì phải ở học ở đó, giỏi ở đâu thì phải cố gắng củng cố kiến thức thêm nên cháu không thể bỏ bất kì một môn nào trong chương trình học.” Cô mệt mỏi nói, cả người mềm nhũn. “Cô vất vả thế này cũng không phải là cách đâu mà, nếu cậu chủ hay tin này thì chắc chắn sẽ trách móc tôi không chăm sóc cô cẩn thận!” “Chú không nói tôi không nói thì anh ấy cũng sẽ không biết. Chú An, chúng ta đã móc ngoéo với nhau rồi, chú đồng ý giữ bí mật giúp cháu rồi mà.” “Thì đúng là thế nhưng mà cô làm thế này... Cô biến mình thành người liều mạng bất chấp như thế thì làm sao sức khỏe cô chịu noi?" “Không sao cả, tôi có thể cố gắng gượng được, tôi cũng đâu phải là cậu ấm cô chiêu được nuông chiều từ bé gì, từ nhỏ tôi đã cực kì mạnh mẽ rồi. Đói thật đó... Dì Lưu ơi, cháu muốn ăn thịt, chúng ta có thể ăn khuya được không?”

Bây giờ cô phải hoạt động rất nhiều trong một ngày nên lượng thức ăn cũng tăng lên rất nhiều.

Ban ngày uống hoạt huyết dưỡng não, tối lại uống men tiêu hóa để hỗ trợ hoạt động của dạ dày.

Cả hai thứ cùng phối hợp giúp lượng thức ăn và dinh dưỡng cũng không đến nỗi tệ.

Rõ ràng bình thường cô luôn ăn rất nhiều nhưng không ngờ trọng lượng lại giảm xuống.

Ngày nào gọi video với Cổ Thành Trung cô đều phải cẩn thận, sợ anh nhận ra điều gì đó.

Cô thường nói cho anh biết mình thấy được cửa hàng nào mới mở cửa trên đường về nhà, thấy được cửa hàng nào đang tổ chức sự kiện, nhìn thấy ở đâu có sân chơi mới...

Cô sẽ nói cho anh biết tất cả những thứ cô nghĩ là hay và thú vị, cuộc sống của Cổ Thành Trung quá đơn điệu và nhàm chán, mỗi ngày đi làm rồi lại tan làm, không có một việc gì khác.

Cô cũng không hỏi lại chuyện về cô gái đó, hỏi nữa cũng chỉ mệt mỏi thêm thôi.

Dung lượng não cô vốn đã không đủ dùng rồi, cô chọn buông tha cho bản thân mình, không tra tấn nó nữa.

Chỉ cần anh bình an trở về là tốt lắm rồi.

Cô chậm chạp chờ anh về, ngày nào cũng khoanh một vòng tròn nhỏ trên cuốn lịch, tháng bảy đã sắp kết thúc, tháng tám cũng lặng lẽ tìm tới.

Ngày hai mươi lăm tháng tám, Cổ Thành Trung nói mình đã về khiến Hứa Trúc Linh vui chết đi được.

Ngày hôm đó cô ăn mặc thật xinh đẹp, thậm chí còn mang giày cao gót, mặc một chiếc váy trắng tinh.

Cô đứng trước gương tập luyện lâu thật lâu, sau khi chắc chắn mình có thể đi đường cực kì vững vàng thì lập tức bảo chú An đưa đến sân bay. Máy bay đáp xuống vào lúc mười một giờ rưỡi trưa, thời gian đã đến nhưng cô không thể nhìn thấy bóng dáng Cổ Thành Trung đầu.

Chẳng lẽ là tối nay ư? Máy bay riêng mà cũng có chuyện trễ giờ thế này á?

Cô hơi khó hiểu, gọi điện thoại thì vẫn là tình trạng tắt máy.

Cô lo lắng chờ, thời gian trôi qua từng giây từng phút, cô bắt đầu trở nên ủ rũ sau khi đánh mất sự vui vẻ ban đầu. “Chú An... Chú nghĩ liệu máy bay có xảy ra vấn đề gì không?" Cô nghĩ đến những tin tức rơi máy bay thường được bàn tán trên mạng thì lại cảm thấy sợ hãi.

Chú An còn chưa kịp trả lời thì cô đã gõ vào đầu mình. “Nào, nói linh ta linh tinh, làm sao có chuyện đó được? Chắc chắn là tối nay, may bay riêng thì cũng phải bay đường hàng không cố định, không thể xảy ra chuyện bất trắc gì được, đừng tự hù dọa bản thân mình.” “Cô Trúc Linh, hay là cô về nhà trước đi, tôi ở lại đây chờ là được rồi." “Không sao, không sao! Trễ thì cũng chỉ tầm khoảng nửa tiếng hay một tiếng gì đó thôi, chờ một chút cũng không sao cả.

Cô lo lắng nhìn cửa ra vào, cuối cùng trông thấy một bóng người quen thuộc trong đám đông.

Cô xúc động vội vàng đứng bật dậy thì lại trông thấy... Cổ Thành Trung ôm một cô gái hôn mê bất tỉnh chạy vội ra ngoài, người đó đã chìm vào mê man.

Dường như cô ta bị thương trên đầu, trán chảy đầy máu tươi.

Cô gái đó...

Tại sao lại là cô ta? “Chú ba Cổ.” Cô đi về phía trước, đờ dẫn gọi tên anh “Đến bệnh viện trước đã, cô ấy bị thương. “À à. Cô vội vàng đáp lời, nhanh chóng lên xe cùng với anh. "Tại sao lại thế này?" “Anh không biết cô ấy lén lút sang đây, cô ấy trốn trong khoang hành lý đẳng sau máy bay. Khương Anh Tùng phát hiện dấu vết đáng nghị, cứ tưởng là kẻ xấu nên dùng gậy đánh vào đầu cô ấy khiến cô ấy ngất xỉu." Anh vội vàng nói.

Xe nhanh chóng dừng lại bên cạnh bệnh viện, Cổ Thành Trung vội vàng ôm cô ta lên lầu tìm bác sĩ.

Hứa Trúc Linh cũng không biết bản thân mình nên làm gì vào giờ phút này nên chỉ biết bất lực theo sau anh.

Muốn chen miệng vào, muốn giúp đỡ. Nhưng dường như cô không hề có chỗ nào để chen chân vào.

Cổ Thành Trung cực vội vã, vẻ mặt cực kì lo lắng khiến tim cô chợt nhói lên.

Anh rất lo cho cô ta đúng không?

Rốt cuộc bọn họ có quan hệ gì, chắc chắn không phải là đối tác làm ăn, lại càng không phải là bạn bè cũ như lời chú An nói.

Bạn bẻ cũ gì mà lại quan tâm đến thế, anh luôn là một người có tính tình khó gần và lạnh nhạt.

Cô ngồi trên ghế chờ ngoài hành lang bệnh viện, Cổ Thành Trung thì lại đứng ngồi không yên.

Cô muốn hỏi mối quan hệ của hai người họ là gì nhưng dường như giờ phút này không cho phép cô hỏi điều đó.

Chờ khoảng nửa tiếng đồng hồ, bác sĩ bước ra nói cũng không có gì đáng ngại, chỉ là chảy một chút máu do vết thương ngoài da, không có chấn động não.

Chỉ cần tỉnh lại, nghỉ ngơi một lát là có thể về.

Cổ Thành Trung nghe lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn thấy Lucia ngã xuống trước mặt mình, đầu rơi máu chảy và hôn mê bất tỉnh thì tim anh chợt nói lên, dường như đó là một loại phản ứng theo bản năng.

Anh không thể tìm được đầy đủ bằng chứng để chứng minh rằng cô ta là người gây ra cái chết của anh hai.

Anh chỉ có thể nghi ngờ...

Nghi ngờ không đủ để anh phớt lờ đi sự giúp đỡ mà cô ta đã cho.

Anh thiếu Lucia một món nợ ân tình rất lớn, dù là năm năm trước hay bây giờ nên anh không thể tuyệt tình với cô ta xem chuyện sống chết của cô ta như trò đùa không quan tâm tới được. Nghe nói cô ta không sao, anh cũng thấy yên tâm. Bây giờ anh mới nhận ra được điều gì đó và quay đầu lại, nhìn thấy Hứa Trúc Linh ngoan ngoãn ngồi trên ghế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play