Chẳng mấy chốc máy bay đã cất cánh, cô cũng chuyển tầm mắt đi không dám tiếp tục nhìn ra ngoài.
Đúng lúc này, chú An bên cạnh An bỗng nhiên nhỏ giọng nói điều gì đó. “Tại sao cô ta lại xuất hiện.
Cô ta...
Là cô gái bên ngoài đó ư? “Chú An, chú biết cô gái đó ư? Cô ấy có quan hệ gì với Cổ Thành Trung thế?”
Dù biết mình không nên hỏi, nếu đã lựa chọn tin tưởng anh thì cũng không nên hỏi những lời vô nghĩa đó làm gì nhưng phụ nữ là những người nhạy cảm, nếu cứ giấu trong lòng không nói thì chắc sẽ trầm cảm chết mất. “Cô ta...” Ánh mắt chú An chợt lóe lên, sau đó nói: "Cô ta chỉ là một người bạn cũ của cậu chủ thôi, không có gì đâu, tôi cũng không gặp cô ta khá nhiều năm rồi, đột nhiên nhìn thấy nên cảm thấy hơi ngạc nhiên ấy mà.” “Thế hả. "
Chắc là kiểu bạn bè khá thân thiết nhỉ.
Cô đã nghĩ thế.
Cô nhìn xuống đất, Cổ Thành Trung đã đi rôi.
Cô thôi không suy nghĩ nữa, cũng chẳng dám để mình suy nghĩ nhiều.
Cổ Thành Trung xoay người đi ra ngoài, anh hoàn toàn có thể lựa chọn ra ngoài bằng con đường an toàn nhưng anh biết Lucia là loại người thế nào, cực kì cổ chấp, nếu như anh không ra thì có lẽ cô ta vẫn sẽ đợi.
Cô ta nói không sai, đến giờ chuyện vẫn chưa có tỉ manh mối nào nên anh không thể căn cứ vào một phía để khăng khăng là cô ta đã làm những chuyện đó.
Vả lại đúng là trong bốn năm đó cô ta đã giúp đỡ anh rất nhiều, cũng chịu rất nhiều đau khổ khi đi theo anh.
Một cô gái nhà giàu sẵn sàng hạ thấp bản thân mình xuống như thế khiến anh ta cảm thấy rất cảm kích.
Thế nhưng... Cảm kích không thể hóa thành tình yêu.
Duyên phận của hai người họ đã kết thúc từ sớm.
Anh ta chưa bao giờ do dự, cũng không còn một tí tơ vương nào trong lòng, lần này phải nói rõ ràng mọi chuyện.
Anh ra sảnh chờ sân bay, Lucia đang chờ ngoài cửa và khá lo lắng.
Cô ta liên tục nhìn vào bên trong, thấy anh bước ra thì lập tức đi nhanh tới nói: “Anh đã đến rồi, em chờ anh rất lâu. “Cô đến tìm tôi làm gì?” “Lâu rồi chúng ta không gặp mặt nhau, anh không muốn nói cho em biết những năm gần đây anh sống như thế nào à? Anh cũng không hỏi em xem máy năm nay em sống ra sao ư?" “Tôi không cảm thấy hứng thú cho lắm, khổ khi đi theo anh.
Một cô gái nhà giàu sẵn sàng hạ thấp bản thân mình xuống như thế khiến anh ta cảm thấy rất cảm kích.
Thế nhưng... Cảm kích không thể hóa thành tình yêu.
Duyên phận của hai người họ đã kết thúc từ sớm.
Anh ta chưa bao giờ do dự, cũng không còn một tí tơ vương nào trong lòng, lần này phải nói rõ ràng mọi chuyện.
Anh ra sảnh chờ sân bay, Lucia đang chờ ngoài cửa và khá lo lắng.
Cô ta liên tục nhìn vào bên trong, thấy anh bước ra thì lập tức đi nhanh tới nói: “Anh đã đến rồi, em chờ anh rất lâu. “Cô đến tìm tôi làm gì?” “Lâu rồi chúng ta không gặp mặt nhau, anh không muốn nói cho em biết những năm gần đây anh sống như thế nào à? Anh cũng không hỏi em xem máy năm nay em sống ra sao ư?" “Tôi không cảm thấy hứng thú cho lắm, chuyện quá khứ đã trôi qua, bây giờ tôi chỉ cần biết chuyện của tôi và Trúc Linh là được.”
Trúc Linh...
Gọi thân mật như thế.
Tim Lucia giật thót, bàn tay buông thống bên hông chợt siết chặt.
Thế nhưng trên mặt cô ta vẫn là vẻ yếu đuổi đáng thương, hốc mắt ẩm ướt. “Những năm qua... Anh nói buông là buông nhưng em vẫn không thể thoát ra khỏi đó được, năm năm nay em vẫn không ngừng cố gắng tìm kiếm. Anh biết rõ đó chỉ là một hiểu lầm... Tại sao anh vẫn không chịu tha thứ cho em?" “Tôi sẽ điều tra về chuyện này rõ ràng, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi về trước, sau này. Tốt nhất chúng ta đừng nên gặp lại nhau.
Nói xong anh bèn đi nhanh về phía trước.
Lucia nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh rời đi, cả người cứng đờ, cô ta muốn đuổi theo nhưng cái tôi của cô ta lại không cho phép.
Lại một lần nữa. Cô ta bị từ chối đầy vô tình.
Cô ta chỉ có thể trơ mắt nhìn anh biến mất ở cửa, không còn nhìn thấy bóng dáng anh đâu nữa.
Đúng lúc này, có người bước ra chỗ tối, nói: “Cô em gái đáng thương của anh. Cậu ta không muốn đón nhận lòng tốt của em, chi bằng em cứ để đó cho anh giải quyết, anh sẽ làm cho nó hối hận.”
Lucia nghe nói thế thì tim lập tức run lên, quay đầu lại nhìn.
Anh Lance...
Tại sao anh ta lại ở đây. “Anh cả?" “Đừng đau lòng làm gì, thế giới này vẫn còn rất nhiều người đàn ông tốt, rất nhiều ấy. Anh có thể tìm cho em một người khác. “Không cần, em muốn đó là anh ấy. Anh, chuyện chưa tới bước đường cùng." Lucia vội vàng nói.
Tất nhiên cô ta biết Lance đang muốn làm gì, anh ta ước rằng cô em gái này có thể đồng ý cưới một người có gia thế, trở thành vật hi sinh để anh ta mượn sức người khác. Cô ta không muốn như thế nên mới không chịu buông tha cho Cổ Thành Trung. “Nếu anh ấy muốn sống yên lành ở London này thì một mình nhà họ Ôn thôi không đủ, có rất nhiều gia tộc lâu đời ở London không muốn ngồi yên mình. Em có thể giúp anh ấy, dùng uy tín của Kettering để những gia tộc đó cho anh ấy chút mặt mũi, để anh anh không phải chật vật ở cái đất này. Em sẽ không kể công nhưng chắc chắn anh ấy sẽ cảm thấy biết ơn em, thứ đàn ông sợ nhất là mềm lòng, một khi mềm lòng thì anh ấy sẽ bị phụ nữ nắm chặt trong tay!" “Em tự tin như thế ư? Em chắc chắn cậu ta sẽ nhận sự giúp đỡ của em ư?” “Tất nhiên rồi, anh ấy là một người làm ăn thông minh, vả lại lợi ích em cho cũng không phải là thứ gì quá to tát, anh ấy sẽ nhận." “Được thôi, anh sẽ chờ tin tốt từ em, nếu cần thiết phải giải quyết cô gái đó thì phải làm sạch sẽ một chút." “Anh, chuyện này cứ để em giải quyết đi, bây giờ vẫn chưa đến lúc phải ra tay, làm quá mức sẽ khiến cho người ta nghi ngờ. Một khi cô ta xảy ra chuyện chẳng lành, Henry chắc chắn sẽ nghĩ là em làm, tất cả những gì em làm sẽ thất bại trong gang tấc. Anh, anh có vẻ khá là nóng vội, ăn vội không thể ăn hết đậu hủ nóng!”
Lucia nghi ngờ nhìn Lance, anh ta luôn giữ sự bình tĩnh và thái độ sâu xa không thể lường trước được, Lần này lại không thể bình tĩnh, cứ khăng khăng đòi ra tay, vì sao thế?
Đối mặt với ánh nhìn chằm chằm của em gái, đó là ánh mắt tìm tòi và nghiên cứu, anh tay sờ cằm và cười nói: “Là do em đa nghi quá thôi, anh chỉ muốn giúp em làm vài chuyện thôi ấy mà. Được rồi, nếu như em đã có sẵn kế hoạch thì anh sẽ không xen vào việc của người khác nữa, chúc em may mắn."
Lance cười híp mắt lại, đôi mắt xanh sâu thẳm ấy chất chứa tia sáng sâu xa khó hiểu.
Anh ta xoay người rời đi, Lucia nhíu mày lại thật chặt, cô ta cứ có cảm giác Lance là lạ, luôn nóng vội trong chuyện của Henry, như thể anh ta đang muốn giành lấy một thứ gì đó thật nhanh.
Rốt cuộc người anh trai nô lệ của lợi ích này đang muốn làm gì?
Hứa Trúc Linh về tới nơi thì Bạch Minh Châu ra sân bay đón người, hai cô gá nhào tới ôm lấy nhau. “Tại sao cậu lại trở về sớm thế? Không phải là ở đó khoảng một tháng à? Vẫn chưa tới ngày về mà?” “Anh ấy bận rộn nhiều việc bên đó quá nên không có thời gian ở bên tớ. Một mình tớ ở London cũng không quen đường quen nẻo, quay về Đà Nẵng sẽ thoải mái hơn rất nhiều.” “Không sao, cậu có cả bạn trai và bạn gái. Nếu bạn trai không có ở đây thì vẫn còn cô bạn gái xinh đẹp như hoa là tớ đây mà đúng không? Tớ mời cậu đi ăn một bữa thật to, đi thôi, muốn ăn gì cứ việc lên tiếng, tớ mời.
Hứa Trúc Linh gật đầu, cô bảo chú An đi về trước, tối không cần tới đón cô.
Cô vừa mới ra khỏi sân bay thì Cổ Thành Trung đã gọi điện thoại tới. "Đến nơi rồi hả?" "Vâng, vừa xuống máy bay, đang chuẩn bị đi ăn cơm với Minh Châu." “Đi đường chú ý an toàn, đừng uống rượu đấy biết không?" “Biết rồi.” Cô ngoan ngoãn nói, nghĩ đến cô gái xinh đẹp nọ bèn kiềm lòng không đậu hỏi: "Cổ Thành Trung, người ở sân bay lúc nãy là ai thế? Em thấy cô ấy... Trông có vẻ rất thân thiết với anh." “Cô ta chỉ là một tối tác làm ăn của anh mà thôi, vội vàng đến chỗ anh để bàn chuyện hợp tác ấy mà, biết anh ở sân bay nên chạy tới luôn.” “Thế à... Thế thì em đi ăn cơm, cúp máy trước nha.” Cô vội vàng nói, bởi vì trong lòng cảm thấy khó chịu.
Cổ Thành Trung nói dối, rõ ràng chú An đã nói bọn họ là bạn cũ nhưng anh lại nói là đối tác làm ăn.
Cô không dám tiếp tục hỏi thêm nữa, sợ anh nói ra những lời mình không thích nghe. Sau khi cúp điện thoại, Bạch Minh Châu nhận ra sắc mặt cô không được tốt bèn nghi ngờ hỏi: “Sao thế? Cãi nhau à?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT