“Tại sao mọi người đều mặc quần áo màu đỏ thế?" “Bởi vì đó là lễ mừng năm mới, khi mừng năm mới thì phải mặc màu đỏ để đón không khí náo nhiệt vui vẻ, cực kì vui vẻ. Màu đỏ đại diện cho may mắn đại cát đại lợi, vạn sự như ý. Đúng rồi, trời cũng tối rồi, chị đi mua pháo hoa cho e, chắc là giờ này có thể mua được, ta phóng pháo hoa cho người xem."
Cô đi trên đường tìm thật lâu mới tìm được chỗ để mua pháo hoa nhưng không có loại mua cắm dưới đất, chỉ có loại cầm trên tay, đốt từng cây từng cây một.
Cô một một ít để mang về nhà đốt nhưng Diên lại không muốn quay trở về, muốn đốt xong rồi mới đi
Cô đồng ý, cô không biết rằng cậu không muốn để bất kì người nào làm phiền đến người khác.
Pháo hoa rất đẹp, người cũng rất đẹp, dường như cậu cũng trở nên rất khác.
Thích cười nhiều hơn.
Cũng muốn hét thật to tên cô nhưng cậu biết rõ mình không thể, đây là bí mật cậu giấu lâu thật lâu.
Trước khi cậu có thể nằm giữ tính mạng mình trong tay thì cậu không thể để lộ thân phận đàn ông của mình, nếu không sẽ rước lấy họa sát thân.
Cậu chỉ có thể cổ nhẫn nhịn, ngần ấy năm tham sống sợ chết.
Cậu sống mệt chết đi được, cậu từng muốn kết thúc sinh mạnh của bản thân mình nhưng cậu biết rõ một khi mình chết đi rồi thì mẹ cậu cũng không thể gắng gượng thêm được nữa.
Cậu không có một ngày nào sống vì chính bản thân mình, luôn phải... Sống vì người khác.
Nhưng giờ cậu lại đột nhiên rất muốn được sống, muốn vùng thoát khỏi nhà giam, cậu có một sự khát vọng với quyền lực.
Pháo hoa lặng lẽ cháy sáng lên, chẳng mấy chốc đã xong. "Hết rồi, em có muốn đốt nữa không?
Nếu em muốn đốt thì chị đi mua nữa."
Cậu khẽ lắc đầu cười: "Không cần nữa đâu, đẹp lắm, cảm ơn bạn.” “Em khách sáo với chị làm gì, đi thôi, chúng ta về nhà đi."
Về nhà.
Cậu nghe thấy hai từ đó thì cảm thấy trong lòng cức kì ấm áp.
Sau khi lên xe, Strzyga ngồi phía trước lái xe, cô lau mồ hôi trên trán, nói: “Tối về để chị giúp em tắm nha." "Khụ khụ...
Diễn còn chưa kịp phản ứng thì Strzyga đã bắt đầu họ khan khiến Hứa Trúc Linh chẳng hiểu mô tế gì. “Tôi sẽ sắp xếp người đến giúp cô chủ tắm, cô không cạn lo lắng. "Thế à, thế thì thôi vậy, nhưng nếu như em muốn tắm với chị thì cũng được, trước đây chị cũng thường tắm cùng với bạn thân ấy, chơi vui lắm luôn.”
Hai má cậu thoáng đỏ lên, chẳng hiểu tại sao trong đầu cậu lại hiện ra những hình ảnh... Cậu và Hứa Trúc Linh cùng ngồi trong bồn tắm mặt đối mặt nhau...
Cậu vội vàng lắc đầu, không dám suy nghĩ thêm nữa. "Em có vẻ dễ ngượng quá nhỉ, tất cả đều là con gái cả mà” “Cô chủ nhà tôi quen làm những việc đó một mình, cảm ơn lòng tốt của cô Trúc Linh." Strzyga lập tức giải thích. "The à..."
Cô hơi thất vọng, cùng nhau tắm rửa rồi chà lưng đấm lưng cho nhau vui biết là bao nhiêu, đấm bóp là truyền thống văn hóa của nước nhà mà!
Còn lại hai ngày, Hứa Trúc Linh dẫn cậu ra công viên tản bộ, mua cho cậu rất nhiều quần áo đáng yêu.
Dường như cô chẳng hề tiếc bất cứ thứ gì dành cho Diễn, suy cho cùng thì cũng chẳng mấy khi thích một người đến thế, như một công chúa nhỏ cần sự yêu thương.
Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh, Diên cảm thấy mình vẫn còn chưa thỏa mãn, vẫn chưa được tận hưởng đủ thì Strzyga đã nghiêm túc nhắc nhở cậu đã đến giờ phải quay trở về rồi.
Bọn họ phải chuẩn bị hết tất cả mọi thứ trước khi bà chủ quay trở về, nếu không hậu quả không thể lường trước được.
Cậu biết mình không thể ở đây mãi như thể được nhưng cũng chẳng biết lần tiếp theo được ra ngoài là khi nào.
Sáng cậu thức dậy cực kì sớm, không đánh thức Hứa Trúc Linh, sợ chào tạm biệt nhau sẽ khiến mọi người đau lòng. “Cảm ơn cậu Cổ Thành Trung đã cho chúng tôi ở nhà mấy ngày nay, dịp khác có cơ hội chúng tôi sẽ cảm tạ sau.” Strzyga khách sáo nói.
Cổ Thành Trung gật đầu, khẽ híp mắt lại nhìn giản.
Cô bé này cũng không phải là một nhân vật cũng không đơn giản lắm, anh bảo Khương Anh Tùng điều tra thử nhưng vẫn không thể tra ra được lai lịch của người này.
Cậu cũng nhờ Ôn Thanh Hoàn điều tra thử, ba ngày. Chẳng có một kết quả nào cả.
Người đó như xuất hiện từ giữa hư không, cực kì bí ẩn. Chắc chắn gia thế sau lưng phải cực kì khổng lồ thì, có thể nhận ra được từ tôi tớ bên cạnh. Strzyga đẩy Diên đi, cậu lưu luyến quay lại nhìn căn nhà sau lưng, cuối cùng cắn răng chuyển tầm mắt đi. Sau khi Hứa Trúc Linh tỉnh giấc thì chỗ nằm bên cạnh đã trống rỗng
Cô dụi mắt, phát hiện trên tay có thêm một thứ.
Đó là một huy chương trông có vẻ khá là cổ kính, hoa văn trên đó đã mờ đến mức không thể nhìn thấy được nữa, chữ cái cũng không thể nhìn ra được.
Nặng trịch, cảm giác cầm nên tay có sự nặng rõ rệt.
Đây là cái gì thế không biết, tại sao nó lại nằm trong tay cô.
Cô đứng dậy xuống giường, phát hiện tủ đầu giường có một tờ giấy, chữ viết trên đó không hề giống chữ của một cô gái, cực kì mạnh mẽ và rắn rỏi: Đây là phần quà tôi gửi lại, cảm ơn bạn đã chiêu đãi tôi trong ba ngày qua. Gia tộc của tôi cũng được xem là dòng họ có tiếng và danh dự ở London, nếu như bạn gặp phải tiền toái gì đó trong cuộc sống thì có thể lấy nó ra, nhưng quý tộc lâu đời ở đây đều nhận biết huy chương này, bọn họ sẽ nể mặt em đôi ba phần, thế nhưng đây là bí mật của chúng ta thôi, bạn đừng nói cho người nào biết, cả người thân thiết nhất bên cạnh, bạn nhớ kỹ chưa?"
Cô chợt sững người và lập tức nhận ra điều gì đó, nhanh chóng chạy ra ngoài, còn chưa kịp mang dép vào.
Vừa ra đến cửa cô đã đụng phải Cổ
Thành Châu. "Vội vã như vậy, em đang định đi đâu mà vội vội vàng vàng thế?" “Diễn đi rồi ư?” “Ừm, đã đi rồi. Tại sao em không chịu mang dép vào, ngoan ngoãn quay về đi, nếu không anh sẽ đánh mông em đấy."
Anh nói với giọng ra lệnh, sau đó bế cô từ dưới đất lên, ôm trở về phòng ngủ của mình.
Cô thấy anh cởi quần áo thì khẽ nhíu mày: "Anh... Anh không cần đến chi nhánh hả?" “Anh đã không được ngủ ngon giấc ba ngày nay rồi, em chỉ biết là Diên của em đi rồi mà không biết là trong mắt anh toàn tơ máu ư? Trong mắt em... Anh là kẻ không hề quan trọng gì và còn thua cả bạn em hả?"
Anh đi tới, giơ tay nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Hứa Trúc Linh và đặt lên lồng ngực mình.
Lớp áo sơ mi mỏng, tay cô có thể cảm nhận được tiếng tim đập thật mạnh cứ vang vọng vào tai.
Ngón tay cô khẽ run nhè nhẹ rồi lại không rút ra.
Đôi môi nóng bỏng của anh nhanh chóng ép tới, đòi hỏi và chiếm giữ, cuốn lấy những phần ngon ngọt.
Anh như người khát khô trên sa mạc lâu năm, cần tìm một nguồn nước cứu mạng gấp thật gấp, khi tìm được rồi thì không muốn buông ra nữa.
Cô không thể thở nổi, bị anh đặt trên tấm đệm mềm mại.
Nụ hôn đó kéo dài lâu thật lâu, cuối cùng khi anh thở hổn hển buông ra và ôm chặt cô vòng lòng, dùng thật nhiều sức như thể đang muốn ép cô nhập vào người mình: “Để anh ôm em một lúc đã, rõ ràng em đang ở ngay trước mắt anh, gần trong gang tấc nhưng với anh mà nói thì sống một ngày chẳng khác gì sống một năm. Không ngờ anh lại phải cố kìm nén cơn ghen của mình với một cô gái, anh nghĩ anh hết thuốc chữa mất rồi. Hứa Trúc Linh, rốt cuộc em đã bỏ bùa mê thuốc lú gì cho anh thế? Khiến kiếp này anh không thể rời khỏi em được, đúng là chết mất thôi ấy.
Giọng anh trầm thấp khàn khàn như thể cả đời này không còn đường nào để xoay sở được nữa.
Cô nghe thế bèn cười cười, kiềm lòng không đặng ngẩng đầu hôn lên cổ anh.
Cảm giác tê tê dại dại nhanh chóng lan ra khắp người anh.
Cô có thể cảm nhận được cơ thể anh cứng đờ.
Hầu kế anh bắt đầu di chuyển lên xuống, cố gắng kìm nén ngọn lửa đang rục rịch ngóc đầu dậy, thật lòng rất muốn ăn côn sạch sành sanh. “Đừng ghẹo anh, anh sợ anh không nhịn được...
Đàn ông cực kì nhạy cảm vào buổi sáng! “Hình như gần đây em đã bỏ bê anh quá rồi, để bồi thường thì em để lại hai vết dâu tây cho anh được không?”
Cô cười khẽ vương đầu lưỡi liếm kiếm. “Em nào có in vết dâu tây, em đang muốn lấy mạng anh thì có!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT