Hứa Trúc Linh dùng thẻ đen của Cổ Thành Trung cho để trả tiền, cô không có từng ấy tiền trong tài khoản ngân hàng.
Anh đăng kí nhắc nhở bằng tin nhắn để biết được những nơi cô đi, sợ cô gặp phải chuyện gì nguy hiểm.
Nếu như không phải bất đắc dĩ thì chắc là cô đã không quẹt cái thẻ này rồi.
Anh lập tức bảo Khương Anh Tùng đi điều tra xem Hứa Trúc Linh đang ở đâu, anh sợ cô phải phải chuyện rắc rối.
Hứa Trúc Linh lên tới tầng sáu mươi tám, tuy là tầng này không có nhiều phòng nhưng vẫn hoa cả mắt.
Diễn bị đưa đến nơi nào?
Suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô, dường như cô vừa nghĩ ra một cách.
Cô gọi cho nhân viên phục vụ đưa mười chai rượu lên đây cho mình và tiện thể bảo anh ta để xe đẩy lại, sau đó cô sẽ bắt đầu đi gõ cửa từng phòng một và nói là khách sạn tặng rượu miễn phí. Ở đây chỉ có hai phòng khách sạn được thuê nên hắn là cũng không phải tặng quá nhiều.
Cô đi hết một lượt tất cả các phòng và chỉ còn lại mỗi phòng cuối cùng.
Cô gõ cửa, nói: “Thưa ngài, hôm nay khách sạn có phục vụ rượu miễn phí cho ngài nên phiền ngài mở cửa ra." "Không cần." Bên trong vang lên giọng nói mất kiên nhẫn khiến da đầu cô chợt run lên.
Thế nhưng cô vẫn tiếp tục gõ cửa, lặp lại câu mình vừa mới nói. "Cô muốn cái gì đây?”
Cuối cùng thì cửa phòng cũng được mở ra với sự mất kiên nhẫn mở ra, bên trong là một người đàn ông trung niên với dáng người cực kì cao lớn, trên người toàn hình xăm là hình xăm khiến con người ta thấy sợ hãi khi nhìn vào nó.
Trước ngực... Là một con ma cà rồng với cái miệng đỏ há to như chậu máu, trông như đang muốn ăn thịt người vậy.
Có thể thấy người này vừa mới tắm rửa xong, cả người ướt sũng, bên dưới chỉ quấn có mỗi cái khăn tắm.
Hứa Trúc Linh giả vờ bình tĩnh nhưng cơ thể cô lại cực kì thành thật, chân đã run lẩy bẩy như cầy sấy. “Chào ngài... Ngài có muốn uống rượu không? Miễn phí, tất cả đều là những loại rượu tốt nhất.” "Cút đi càng xa càng tốt, tôi không cần Gã ta hung hãng nói, giọng điệu cực kì khó chịu mất kiên nhẫn.
Gã ta thử nhìn vào bên trong để thăm dò thì phát hiện hai tên cao lớn lúc nãy không còn đó nữa, có lẽ đã đi rồi.
Người đang nằm trên chiếc giường khổng lồ kia không phải Diễn thì là ai?
Gã ta chỉ có một mình...
Cô có thể đánh lại tên này không? Hứa Trúc Linh lặng lẽ run rẩy.
Gã ta muốn nhanh chóng đóng cửa, không ngờ Hứa Trúc Linh lại đẩy chiếc xe vào trong. “Thưa ngài, tôi nên để rượu ở đâu đây ạ? Trên bàn ư?" Cô cười hỏi như thể không hề nhìn thấy ánh mắt hung ác của người đàn ông đó, cố gắng giả vờ làm một cô gái ngốc nghếch đáng yêu hòng lừa gạt gã ta.
Gã ta nhìn những chai rượu được mang vào, đúng là rượu ngon thượng đẳng nên không khăng khăng từ chối nữa.
Lát nữa gã ta còn phải tiếp tục làm việc nên uống chút rượu để trợ hứng cũng không phải là một lựa chọn tồi. "Đặt ở đó đi, tôi phải đi tắm, lát nữa làm xong rồi ra ngoài nhớ đóng cửa lại."Gã ta dịu giọng.
Hứa Trúc Linh cũng thở phào nhẹ nhõm đặt rượu lên bàn và còn tiện thể giúp gã ta lau bàn để gã không còn nghi ngờ về thân phận của cô.
Cô ăn mặc cực kì đơn giản mộc mạc xuất hiện ở tầng này khiến gã ta chắc chắc chắn cô là đối tác làm ăn lên đây để tiếp thị đẩy mạnh tiêu thụ mặt hàng rượu cho khách sạn.
Trông cô gái này cũng khá là xinh xắn ưa nhìn, thế nhưng tối nay gã ta đã có thức ăn dọn sẵn rồi nên cũng không để ý đến cô.
Gã ta xoay người đi tắm rửa, Hứa Trúc Linh nghe thấy tiếng nước xả ào ào mới thở hắt ra.
Cô vội vàng bỏ công việc đang làm để chạy đến chỗ chiếc giường.
Diên đang có dấu hiệu tỉnh lại, hai gò má đỏ bừng, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Cậu cảm thấy dường như trong người mình đang có một cái lò lửa to thật to sắp nướng cậu chín giòn như heo quay, nóng chết người.
Cậu không nhịn được vặn vẹo cơ thể mình, hi vọng làm thể có thể giảm bớt sự khó chịu.
Đúng lúc này, có một bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo đã chạm vào má cậu, dường như đó là cọng cỏ cứu mạng cuối cùng cậu có. Diễn đột nhiên vươn tay nằm chặt lấy tay
Hứa Trúc Linh khiến cô chợt giật mình. “Diên, em mở mắt ra nhìn chị này, bây giờ em đang trong tình trạng cực kì nguy hiểm đó em có biết không?”
Diên nghe thấy giọng nói quen thuộc đó thì lập tức trở nên tỉnh táo hơn nhiều, cậu mở đôi mắt xanh đầy mơ màng.
Rất to rất trong, hoang mang và luống cuống nhìn Hứa Trúc Linh.
Cậu há miệng thở dốc, rất muốn nói chuyện nhưng lý trí đã chiến thắng.
Cậu khó hiểu nhìn xung quanh. “Tạm thời đừng quan tâm đến nhiều thứ như thế, chúng ta ra khỏi đây trước đã, cậu đã bị người xấu bắt đi. Cậu có thể đi được không?"
Cô ân cần hỏi.
Diễn yếu ớt lắc đầu.
Bây giờ cả người cậu mềm nhũn, nhiệt độ cơ thể cũng nóng đến mức đáng sợ, câu nhanh chóng hiểu ra mình đã bị trúng phải thứ gì. Bây giờ cả người chẳng có một chút sức lực nào, thế thì phải làm sao bây giờ.
Hứa Trúc Linh nghe thế đành phải công cậu lên, cậu nặng hơn những gì cô tưởng nhiều, suýt chút nữa đã ngã nhào ra đất.
||||| Truyện đề cử:
Cô Dâu Bị Đánh Tráo Của Tổng Tài |||||
Không ngờ một cô gái nhỏ trông gầy yếu là thế nhưng lại nặng quá trời quá đất.
Cô cũng không có thời gian để chần chừ, nhanh chóng cõng cậu đi.
May là người kia vẫn còn đang tắm rửa nên không hề phát hiện hai người bọn họ đang bỏ trốn.
Cô vội vàng ấn nút thang máy đi xuống, đang chuẩn bị ra ngoài thì không ngờ ngoài cửa lại là đảm vệ sĩ mặc quần áo đen ban nãy.
Cô vội vàng cống Diên đến nhà vệ sinh nữa và nói: "Cởi quần áo ra, em mặc bộ quần áo này nổi bật quá, không ra ngoài được đâu.
Diên nghe thế thì chợt giật mình, vẫn chưa lên tiếng từ chối thì Hứa Trúc Linh đã bất chấp tất cả cởi quần áo cho cô bé.
Cô cởi đống dây nhợ phức tạp quấn trên người Diên ra, bên trong cậu còn mặc thêm đồ lót màu trắng. “Không ngờ là ngực em còn nhỏ hơn cả chị ấy.” Cô kìm lòng không đậu giơ tay sờ sờ, đúng là không đủ xài luôn á!
Diên không ngờ cô lại làm dứt khoát như thể nên nhanh chóng đỏ mặt lên, hai gò má nóng cháy, cảm thấy cả người cứ tăng nhiệt như nồi nước sôi.
Chết tiệt...
Thuốc kích dục bắt đầu có tác dụng rồi.
Bàn tay mát mẻ của Hứa Trúc Linh quả là hấp dẫn trí mạng với cậu, cậu có thể cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt của phần dưới bụng mình.
Cậu không thể đi đường như người bình thường nhưng vẫn có được những phản ứng nên có của một người đàn ông.
Cậu lập tức khép hai chân lại, sợ Hứa Trúc Linh nhận ra điều gì đó khác thường. Hứa Trúc Linh hoàn toàn không biết cậu đã uống phải thuốc kích dục nên vẫn còn chỉnh lại tóc cho cậu.
Cũng may bên trong cậu có mặc quần áo, nếu không chắc cô còn phải đi tìm cho cậu, quanh quần một hồi lại làm chậm trễ kha khá thời gian.
Cô quấn tóc Diên lên, gương mặt xinh xắn đáng yêu kia cũng lộ ra ngoài, không ngờ nó lại xinh xắn đến thế.
Hai má cậu ửng hồng, hai mắt ngấn nước long lanh trông cứ như em bé vậy.
Thật đáng yêu!
Cô kìm lòng không đặng dán mặt mình vào gương mặt nhỏ nhắn của Diên, cọ cọ, nói: "Có chị ở đây rồi nên em đừng sợ, chị sẽ bảo vê em."
Cô không hề biết rằng hành động của mình suýt chút nữa đã khiến cậu không thể kiềm chế nổi.
Cậu cố gắng kìm nén hạm muốn của bản thân mình, sợ mình lại làm ra chuyện gì đó khác với với cô. “Mau đi đi, tôi đã không thể kiềm chế được nữa rồi." Cậu vội vàng viết lên lòng bàn tay cô, ngón tay vẫn còn run lên khe khẽ.
Hứa Trúc Linh nghĩ cậu đang lo lắng mấy người kia sẽ đuổi theo nên vội vàng công cậu lên và ra khỏi nhà vệ sinh.
Thế nhưng không ngờ người đàn ông trong căn phòng đó đã bắt đầu đuổi theo, vệ sĩ không nhìn thấy bất kì ai ra ngoài, điều đó chứng tỏ người vẫn còn ở trong khách sạn.
Gã ta nhanh chóng gọi cho bảo vệ, bắt đầu tìm kiếm mọi ngóc ngách.
Hứa Trúc Linh sợ tới mức không dám đi ra ngoài. “Điện thoại di động.” Cậu viết.
Hứa Trúc Linh lập tức đưa điện thoại di động cho cậu. Diên cầm điện thoại cô nói vài câu với mấy dãy số liên tục rồi nhanh chóng ngắt máy. "Sẽ có người tới cứu chúng ta. Cậu yếu ớt nói, chẳng có một chút sức lực nào.
Loại thuốc đó khiến tất cả mọi người nằm trên giường đều phải bỏ tay chịu trói, chuyên dùng cho phái nữ, có thể thấy bọn họ đã xem cậu như một cô gái.
Bây giờ cơ thể cậu đang có rất nhiều ham muốn rồi lại không biết phải trút nó đi bằng cách nào.
Bên cạnh có một cô gái nhưng lại... Không thể làm bất kì điều gì, thậm chí còn chẳng dám dụng vào.
Cậu cũng cần được giải thoát... Chết tiệt.