Ôn Ngụy Phong khẽ gật đầu uống một ngụm trà.

Mùi hương thơm ngát của trà ngon bay lượn vào mũi, thoạt đầu sẽ hơi đắng chát nhưng sau đó lại có vị ngọt rõ rệt, cảm giác thanh mát sẽ quanh quẩn trong miệng.

Nhưng...

Tại sao bây giờ đây anh ta lại không thể cảm nhận được vị ngọt đó?

Giữa trưa sau khi cơm nước xong thì Bạch Minh Châu không nấn ná lại thêm nữa, nếu không thì chẳng biết chú và thím lại nói thêm gì nữa.

Cô ấy đã muốn về thì Bạch Hoàng Nam cũng không tiện giữ lại, đạn bọn họ đi đường chú ý an toàn.

Rời khỏi nhà họ Bạch, Bạch Minh Châu ngồi trên xe thở phào nhẹ nhõm, kéo kính xe cuống để hít thở bầu không khí trong lành.

Ngôn Ngụy Phong thấy thế bèn nói: "Em đang trách tôi khi đã để mọi người tiếp tục hiểu lầm ư?" "Sao cũng được mà, cũng đỡ phải bị mọi người ép đi xem mắt, tôi có thể thoải mái thêm vài năm."

Cô đã suy nghĩ thoáng hơn rồi, có lẽ bây giờ cô ấy tìm bừa một người nào đó để đối phó, dù cho người đó đồng ý thì chưa chắc gì Nguyên Doanh đã chịu, đến lúc đó rồi cũng ẩm ĩ hết cả lên thôi.

Cô làm thế để Nguyên Doanh có thể yên lòng nhưng nếu như càng phá càng loạn lên thì cũng chẳng có tí nghĩa lý gì nữa.

Cô phải chậm rãi nhổ gốc cây mang tên Nguyên Doanh trong lòng mình ra, nhổ tận gốc.

Có lẽ thời gian sẽ rất dài nhưng cô tin chắc rằng đến một ngày nào đó mình sẽ làm được thôi! "Bạch Minh Châu, em thích kiểu đàn ông thế nào? Tôi có thể giúp em tìm thử xem." "Kiểu đàn ông tôi thích ư?"

Bạch Minh Châu nghe thế thì lại bắt đầu vắt óc suy nghĩ: "Chắc là vừa thông minh vừa mạnh mẽ, không thể thua kém tôi được nên ít nhất phải hơn được tôi, có thể đứng trước mặt bảo vệ cho tôi. Sẽ tốt với tôi, đó là những điều cơ bản nhất, còn phải yêu tôi nữa." "Đừng nghiêm túc chẳng có gì thú vị, cũng đừng lên lớp dạy dỗ tôi mọi lúc mọi nơi, tôi thích người đó có thể lãng mạn hơn một chút, có thể hiểu được những suy nghĩ trong lòng tôi." "Nói chung sơ sơ là... Như thế."

Ôn Ngụy Phong nghe thể lập tức trở nên im lặng.

Bản thân anh ta không được tính là thông minh mà cũng chẳng mạnh mẽ, còn yếu hơn cả Minh Châu, gặp chuyện không may thì dù có chắn trước mặt cũng không thể bảo vệ được ai.

Anh ta lại là người nghiêm túc không thú vị, chỉ biết nấu cơm quét dọn nhà cửa, dạy đời thì cũng không đến nỗi nhưng anh ta chẳng biết gì về lãng mạn, lại càng không hiểu được suy nghĩ trong lòng Bạch Minh Châu.

Thế là anh ta... Đã hoàn toàn thất bại rồi đấy ư?

Quả nhiên anh ta không nên có những suy nghĩ vượt quá giới hạn của mình, đáp án đó đã nằm sẵn trong dự đoán rồi cơ mà. "Yêu cầu của tôi có cao không?"

Thấy Ôn Ngụy Doanh không nói lời nào, cô ấy lại kiềm lòng không đặng hỏi. "Không... Không cao..."

Anh ta không dám nhìn thẳng vào mắt Bạch Minh Châu mà chỉ làm bộ như đang nghiêm túc xem đường, sự thật là ánh mắt cứ liếc sang cô ấy mãi.

Thật ra... Anh ta biết rõ bản thân mình không xứng với người con gái ấy nhưng tại sao trong lòng vẫn cảm thấy cực kì khó chịu thế này?

Rốt cuộc anh ta vẫn còn ảo tưởng về điều gì, hi vọng xa vời thêm gì nữa?

Anh ta cũng không biết.

Bạch Minh Châu nghe vậy thì gật đầu, tựa vào tọa ỷ thượng nhìn bên ngoài cực nhanh cảnh sắc. Cô ấy không nhịn được cong môi lên cười tự giễu.

Con người ta chọn vợ chọn chồng làm gì có nhiều tiêu chuẩn như thế đâu cơ chứ.

Mẫu người chồng lý tưởng trong lòng cô ấy cũng không phải kiểu người như Nguyễn Doanh, con người sống nề nếp đâu ra đấy như anh ta chính là kiểu cô ấy căm ghét đến tận xương tuỷ.

Thế nhưng đem lòng thích người ta thì cứ thích thôi, chỉ cần thích thôi là đủ để bỏ qua hết tất cả mọi khuyết điểm của người đó rồi.

Cô ấy nói nhiều như thế chỉ để tạo ra một nửa lý tưởng trong suy nghĩ của mình mà thôi.

Nếu như mang ra ngoài đời thật thì cô ấy cũng chẳng có bao nhiêu điều kiện đâu mà. Chỉ cần người đó yêu thương mình là đủ lắm rồi.

Hai người không cần phải nhìn nhau là thích, chỉ cần ở bên nhau thật lâu vẫn không thấy chán ngán nhau là được rồi.

Đó mới là cách tốt nhất để hai người có thể nằm tay nhau đi cả quãng đường dài.

Mong là đời này cô ấy có thể tìm được một người có thể ở bên mình thật lâu. Sau khi trở về nhà trợ, hai người chia nhau ai về nhà nấu.

Chiều hôm đó Ôn Ngụy Phong quyết tâm phải đến phòng tập thể hình, anh ta có một cảm nhận hết sức gọi là sâu sắc về sự nhỏ bé của bản thân mình, anh ta nghĩ phải phải cố gắng nhiều hơn mới đúng.

Anh ta cũng sẽ đi học thêm tán đả

Taekwondo... Lần nào cũng đánh đến mức vết thương vết sẹo đầy người, bôi loại thuống lần trước cô ấy mua cho rồi hôm sau lại cổ gắng nén đau đi tiếp.

Thứ ba, cả bộ phận tài vụ đề phải tăng ca, vì một báo cáo bị làm sai khiến hợp động không thể ký kết được, cuối cùng tất cả mọi người đều ngồi lại để nhận lời phê bình và làm lại thêm một lần nữa.

Đến mười hai giờ, tất cả các bộ phận khác trong công ty đều về cả rồi, chỉ còn mỗi bộ phận tài vụ vẫn còn tụ tập dăm ba người ngồi lại cùng nhau.

Sau đó thì tất cả các đồng nghiệp khác cũng về cả rồi nhưng Bạch Minh Châu vẫn còn ở lại.

Trong tay cô ấy vẫn còn một vài công việc chưa giải quyết xong, cả ngày hôm nay cứ bận rộn giải quyết bảng báo cáo bị tính sai khiến cô chậm trễ công việc trong tay mình.

Có mấy báo cáo cần xong gấp vào ngày mai, cô ấy phải tranh thủ làm cho xong. Một giờ cô ấy mới về tới dưới lầu nhà trọ và phát hiện ở đây tụ tập rất nhiều người.

Tất cả mọi người đều ngửa đầu nhìn lên trên, cô ấy trông thấy tầng nhà mình đang bốc khói mù mịt, hình như đang cháy.

Thế này thì Ôn Ngụy Phong có sao không?

Tất cả mọi người đều chạy ra ngoài nhưng cô ấy lại muốn lao vào trong, không ngờ bảo vệ đứng bên cạnh lại ngăn cản. "Này cô ơi, cô không thể vào trong đó được đầu, trong nhà trọ có người tự tự bằng cách phóng hỏa, bây giờ trong nhà đã phát chương báo cháy rồi, cô không thể lên đó được đâu, đội chữa cháy đã bắt đầu dập lửa rồi." “Không phải... Một người bạn của tôi vẫn còn ở bên trong đó!”

Cô ấy đã tìm hết một lượt dưới này rồi và không thể tìm thấy bóng dáng Ôn Ngụy Phong nên bây giờ lòng đang nóng như lửa đốt.

Nhỡ đâu anh ta xảy ra chuyện gì không may thì phải làm sao bây giờ? “Thật lòng xin lỗi, tôi không thể để cho cô vào trong được, đây là trách nhiệm của tôi.” “Tôi sẽ tự chịu trách nhiệm cho mạng sống của bản thân mình, không cần chú phải gánh vác trách nhiệm gì đâu. Đó là lời tôi nói, mọi người có thể làm chứng.

Bạch Minh Châu đẩy bảo vệ ra và lập tức lao vọt vào trong. Với tình hình bây giờ thì thang máy không thể sử dụng được nên chỉ có thể đi thang lầu.

Cô ấy mang giày cao gót, nhưng lại không hề cảm thấy đau nhức hay mệt mỏi một chút nào.

Tầng nhà bọn họ có một cặp vợ chồng đang cãi nhau ầm ĩ đòi ly hôn, không ngờ trong cơn nóng giận người vợ đó lại đổ xăng khắp nhà, muốn cả hai người cùng chết trong đó.

Thế nhưng lúc đổ xăng thì đã vô tình để văng ra ngoài hàng hiện khá nhiều khiến các hộ gia đình lân cận cũng gặp phải tai họa từ trên trời rơi xuống, nhất là mấy nhà kế bên.

Nhà Bạch Minh Châu ở chính là căn bên cạnh nhà đôi vợ chồng đó.

Cô ấy vọt lên tầng nhà mình, tấm thảm trải ngoài hành lang đã bị đốt cháy hoàn toàn, có đội cứu hỏa đang cố gắng dập lửa.

Thế nhưng ngọn lửa bùng lên quá lớn và dữ dội, thậm chí còn gây ra những vụ nổ khí gas lớn.

Nhân viên cứu hỏa đã dùng tốc độ nhanh nhất để chạy tới đây nhưng đến khi đó thì tình hình hỏa hoạn đã bắt đầu trở nên đáng sợ và mất kiểm soát rồi.

Mấy hộ gia đình còn mắc kẹt bên trong cũng đã lao ra thang thoát hiểm để chạy thoát, cô bất chấp sự ngăn cản của nhân viên cứu hỏa, vội vàng lao tới nhà của Ôn Ngụy Phong, cửa nhà anh ta đã cháy đến mức không thể nhận ra hình dạng ban đầu.

Trong nhà lại không có bóng người nào. “Người trong nhà này đâu rồi?”

Cô ấy vội vàng hỏi nhân viên cứu hỏa. “Đang tham gia vào công tác cứu người, anh ta bảo anh ta phải cứu hàng xóm nhà mình, nhà kế bên anh ta lại cháy sạch sành sanh, lửa rất lớn khiến tất cả mọi thứ bên trong đều cháy thành tro nhưng anh ta vẫn cố lao vào, sau đó không thể tìm thấy người nhưng vẫn ở lại hỗ trợ chúng tôi cứu những người khác.” “Anh ấy đang ở đâu?" “Ở trong căn phòng đang cháy bên kia!”

Bạch Minh Châu đang chuẩn bị đi thì lại bị nhân viên cứu hỏa ngăn lại. Bên trong đang cháy cực kì lớn, ngọn lửa cứ bùng lên điên cuồng như con quái vật với sức nóng chết người.

Nhân viên cứu hỏa liên tục dùng bình chữa lửa xịt vào ngọn lửa nhưng hiệu quả không được bao nhiêu.

Cô biết mình có vào trong đó thì cũng không thể giúp đỡ được gì nhưng cứ nghĩ tới chuyện Ôn Ngụy Phong lao vào trong đó vì mình thì đột nhiên cô lại rất muốn khóc.

Tại sao anh ta lại ngu ngốc như thế chứ vì tình nghĩa bạn bè ư?

Không muốn sống nữa rồi mà!

Cô ấy đứng bên ngoài đợi khoảng chừng năm phút thì trông thấy Ôn Ngụy Phong lao từ bên trong ra, không ngờ trong lòng anh ta còn ôm một cô bé tám tuổi.

Đôi vợ chồng đó có một đứa con mới chuyển từ dưới quê lên.

Này vợ chồng hai có một đứa nhỏ, mới từ lão gia chuyển lại đây.

Bởi vì là con gái nên bên nhà trai chẳng hề ưa một chút nào nhưng vì sinh đứa bé này ra khiến tử cung vợ anh ta bị tổn thương và không thể sinh nở được nữa.

Vì vậy bên nhà chồng cực kì căm ghét cô ấy, mong hai người bọn họ ly hôn rồi cưới người khác về.

Người vợ hay tin đó nên mới muốn ôm đứa nhỏ từ dưới quê về, mong sẽ giữ lại được trái tim của chồng mình. Nếu không thể níu kéo được nữa thì một nhà ba người sẽ cùng nhau chết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play