“Em đi nghỉ dưỡng thì còn được chứ anh còn vướng bao nhiêu công việc kia chứ!”

“Cho nên, nếu em thương xót anh thì đi cùng với anh vậy, nếu có em ở đấy anh sẽ ăn uống ngủ nghỉ đúng giờ, em cũng yên tâm hơn một chút, không phải sao?”

“Vậy Cổ Cổ và Ôn Mạc Ngôn cũng sẽ đi theo phải không?”

“Ừm lát nữa anh sẽ báo cho bọn họ.”

Rất nhanh đã quyết định được thời gian đi nước ngoài, chính là vào sáng ngày hôm kia. Bởi vì lệch múi giờ nên lúc xuống máy bay có khả năng sẽ vào buổi tối.

Cổ Cổ đương nhiên sẽ đi theo bọn họ, nhưng Ôn Mạc Ngôn lại từ chối.

Anh ta cảm thấy bản thân anh ta chưa học được thứ gì cho nên phải luyện tập thêm một khoảng thời gian. Vả lại bên chỗ tập đoàn Ôn thị đã có Ôn Thanh Hoàn lo liệu rồi, không cần đến anh ta phải lo lắng, cho nên anh ta tạm thời không muốn quay về. Hứa Trúc Linh nghe thấy mấy lời này, không hề cảm thấy có gì không thỏa đáng, ngược lại Cổ Thành Trung lại vỗ vỗ vai anh ta.

Cổ Thành Trung nhìn ra được anh ta đổi với Bạch Minh Châu có thiện cảm, nhưng đến bản thân Ôn Mạc Ngôn còn giấu nhẹm đi, không thể xuyên thủng càng không thể hiểu rõ, nên anh càng không tiện nói gì. Không đến lúc chọc thủng lớp cửa sổ giấy đó rồi, hai người đều sẽ cảm thấy gượng gạo.

Sáng sớm ngày hôm đó, bọn họ xuất phát lên đường, dẫn theo chủ An, Khương Anh Tùng, với cả Lâm Thanh Huyền cùng đi.

Chạng vạng sáu giờ tối mới đến London, Ôn Thanh Hoàn đã đến trước đón máy bay, đã chuẩn bị hết phòng ở cho bọn họ.

Ngày trước Cổ Thành Trung qua bên này đều ở chỗ của cô ấy, nhưng bây giờ cả nhà dắt nhau đi cũng không tiện, cho nên đành tìm một căn nhà ở gần đó để bọn họ có thể ở.

Cổ Cổ nhìn thấy Ôn Thanh Hoàn lập tức nhảy khỏi lòng Cổ Thành Trung, nhanh chóng chạy qua bên này: “Mami!”

Ôn Thanh Hoàn nhanh tay đón lấy cô bé, đôi má cọ lên cái đầu bé nhỏ, đau lòng khôn xiết.

Cô ấy đã không được gặp con gái mấy tháng nay rồi. “Mami, Cổ Cổ nhớ mẹ lắm!”

“Mẹ cũng rất nhớ Cổ Cổ, Cổ Cổ ở đó có ngoan không? Có gây phiền phức cho bố Trung và dì Linh không?”

“Không có, Cổ Cố rất ngoan ngoãn. “Vậy thì tốt, vậy chúng ta về thôi.”

Bọn họ đến nhà Ôn Thanh Hoàn ăn tối trước sau đó mới trở về chỗ ở của mình.

Ăn cơm xong Cổ Thành Trung để Khương Anh Tùng lái xe đưa mọi người qua bên đó trước, anh và Ôn Thanh Hoàn vẫn còn vài chuyện cần xử lý. “Bên chỗ Kettering có động tĩnh gì không?”

“Nhắc đến cũng khéo, Lucia bị bà hai gia tộc Kettering chọc giận bỏ đi rồi. Hình như là đi đến đất nước khác bàn chuyện gì đó, tôi đoán chắc một tháng này sẽ không quay lại đâu, cũng coi như hữu tình vô hiểm. Xem ra hai người cậu không có chút duyên phận nào.”

“Năm năm trước tôi đã biết kết cục này rồi.” Cổ Thành Trung lạnh nhạt nói. “Sao Ôn Mạc Ngôn không quay về cùng mọi người? Nói cái gì mà muốn tiếp tục học tập, có mà mượn danh nghĩa chuyện học thì có? Nó hăng hái như thế bao giờ chứ?”

“Cậu ấy…có khả năng là vì tình yêu Cổ Thành Trung nói một cách kỳ dị.

“Con gái nhà ai vậy?” Ôn Thanh Hoàn gấp gáp hỏi tới.

Cổ Thành Trung chỉ còn nước trình bày một cách đơn giản. Sau khi nghe xong, Ôn Thanh Hoàn không nén nổi sự sốt ruột: “Thắng em trai này của chị không có khuyết điểm gì ngoài việc mồm mép quá tệ, không giỏi nói chuyện với con gái. Sắp xếp xem mắt cho nó, không biết đã làm bao nhiêu cô gái tức giận bỏ đi. Chị còn tưởng rằng cả đời này có cử định côn đồ như vậy không ngờ rằng lại tự tìm được một cô.”

“Để bọn họ thuận theo tự nhiên phát triển thôi, chuyện tình cảm của nó thì chị không nhúng tay vào nữa, còn về việc nó có hai nhân cách chị cũng cảm thấy rất bất ngờ. Không nghĩ đến một người nho nhã yếu ớt như nó còn có một mặt nhân cách tiềm ẩn như thế.”

“Là tôi không tốt, không chăm sóc tốt cho Ôn Mạc Ngôn.”

“Nó cũng đâu còn là trẻ con nữa, biết bản thân mình đang làm gì, bây giờ không phải vẫn đang tốt lành đấy sao? Chị hy vọng lần sau nó quay về có thể dẫn theo một cô bạn gái, chứ không phải độc thân một mình! Được rồi, giờ cũng không còn sớm nữa, cậu mau chóng về nghỉ ngơi đi, nếu không Hứa Trúc Linh cũng đợi đến sốt ruột rồi.”

Cổ Thành Trung gật đầu, quay người rời đi.

Sau khi về đến nhà, Hứa Trúc Linh đã tắm xong từ lâu, sắp xếp gọn gàng hành lý, giờ đang ngồi trên giường nghịch máy tính.

Cô nói với Diên mình đến London rồi, nhưng hòm thư vẫn tĩnh lặng như vậy, không có chút hồi đáp nào.

Cô vẫn luôn nhớ đến cô gái nhore é đáng yêu đó nhưng hình như cô bé đã quên cô một cách triệt để rồi.

Cô bé liệu có còn nhớ bản thân mình có một chị gái nhỏ này không?

Càng nghĩ cô càng cảm thấy buồn rầu, dù sao ở đây cô không có nhiều bạn bè, cô bé tính là một người. Cô nhìn thấy Cổ Thành Trung trở về liền đưa máy tính cho anh, nói: “Anh về rồi đấy à, em còn tưởng hai người phải bàn lâu lắm chứ! Cái giường này mềm quá em còn đang nghĩ rằng cứ ngồi đợi ở đấy sẽ ngủ quên mất, em nhất định sẽ không nhận giường đâu. “Em chỉ cần nhận anh là được rồi. Cổ Thành Trung vừa cười vừa nói. Cô nghe thấy không khách khi mà trợn ngược mắt.

Hôm nay anh hiếm lắm mới có một ngày không cần làm việc, mà ngồi xem sách cùng cô, rồi lại xem phim, đợi đi khi màn đêm buông xuống rồi mới đi ngủ.

Cô biết mấy ngày sau Cổ Thành Trung sẽ rất bận rộn, cô không thể giúp gì, lại càng không được dính dáng đến.

Ngày thứ hai tỉnh dậy, bên cạnh sớm đã không có một bóng người rồi.

Cổ Thành Trung không bao giờ giậm chân tại chỗ, anh ngày nào cũng đều rất nỗ lực tiến về phía trước, cho nên cô cũng không thể buông thả.

Cô lên mạng tìm vài lớp huấn luyện, ban ngày đi học để chuẩn bị cho kỳ thi lấy chứng chỉ kế toán, tranh thủ làm xong trong năm thứ tư đại học.

Cô còn báo danh một lớp yo-ga vào buổi tối, chăm chỉ tập luyện dưỡng sinh.

Cô không thể lười biếng!

Bây giờ Cổ Thành Trung đang tạm thời làm việc ở tập đoàn ôn thị, chờ đợi phần công việc này được quyết định.

Anh bận rộn với công việc nhưng cũng không hề xem nhẹ Hứa Trúc Linh. Sợ cô sẽ cảm thấy cô đơn lạnh lẽo ở nơi đất khách quê người. Nhưng không ngờ đến con nhóc này lại đăng ký đi học luôn rồi.

Anh nghe được tin tức này từ chú An, không nhịn được cười cười.

Muốn cô ngoan ngoãn ngồi yên trong nhà là không thể nào, có việc để ra ngoài đi lại cũng không tồi.

Học kỳ sau là cô phải đi thực tập rồi, anh phải nghĩ cách buộc chặt cô bên người mình mới được.

Anh tranh thủ chút thời gian gọi cho Khương Anh Tùng: “Tan làm định đưa Lâm Thanh Huyền đi đâu chơi?”

“Bọn tôi á? Lâm Thanh Huyền chưa từng đến London, tôi đương nhiên phải dẫn cô ấy đi khắp xung quanh để chơi rồi, trong lòng đã có sẵn mấy chỗ muốn đi rồi.”

“Dành chút thời gian viết cho tôi một phần về London.

Anh nhạt giọng phân phó.

Tuy anh đã ở London rất nhiều năm, nhưng lúc đó về cơ bản cũng chẳng muốn đi đâu chơi.

Anh đến đây không phải để tận hưởng cuộc sống, mà là cùng anh hai đến đây để lánh nạn. Mỗi ngày mở mắt dậy đều phải bận rộn với việc trau dồi bản thân, khiến mình có thể trở nên mạnh mẽ hơn, như vậy mới có thể tiếp tục tồn tại.

Về sau khi anh và Lucia đến với nhau anh càng phải nỗ lực hơn, lúc đó anh thật sự muốn có một tình yêu vĩnh cữu với Lucia.

Con người anh, nếu đã chọn ai, ắt sẽ dành cho người đó những điều tốt nhất mà mình có.

Chỉ là khi anh đang nỗ lực hết sức mình để phấn đấu thì Lucia lại đánh cho anh một đòn cảnh tỉnh.

Còn hiện tại anh đã tìm được Hứa Trúc Linh, từ giờ sẽ không bao giờ buông tay nữa.

Sau khi tan làm, Khương Anh Tùng đem đến một phần tài liệu, bên trong đều là tư liệu về những nơi có thể ăn chơi ở London.

Có con phố ẩm thực tuyệt đẹp, có tàu du lịch trên nước chạy vòng quanh London để thực khách ngắm nhìn được hết vẻ đẹp lộng lấy của thành phố này.

Còn có rạp chiếu phim theo chủ đề, trường đại học thứ tư…

Tài liệu mà Khương Anh Tùng làm rất tỉ mỉ kỹ càng, phàm là những nơi có thể ăn uống đều có hết trong đó, vì hiểu quá rõ tính sành ăn của Hứa Trúc Linh.

Cổ Thành Trung đọc hết, gật đầu vừa lòng: “Cậu có thể đi hẹn hò rồi.”

“Cảm ơn anh Trung, chúc anh gặp được may mắn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play