Bạch Minh Châu hơi căng thẳng đẩy anh ra, nhanh chóng sửa lại quần áo.

“Tôi…tôi không sao.”

Ngay lúc này Ôn Mạc Ngôn nắm lấy tay cô.

Lòng bàn tay rất to và ấm áp.

Cô cố gắng vùng tay ra, nhưng sức lực của hai người khác nhau, cô gần như không thể phản kháng.

Cuối cùng cô chỉ có thể ngừng lại.

Hai người chỉ có thể tay trong tay, đi thẳng tới tầng trệt.

Sau khi ra ngoài nhìn thấy ánh sáng, cô cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Ôn Mạc Ngôn hơi nhướng chân mày: “Em rất sợ tôi sao?”

Bạch Minh Châu nghe xong hoảng hốt nhìn anh ta, không biết nên trả lời thế nào.

Nói không sợ là nói dối, một người rất quen thuộc đột nhiên biến thành một người khác, cô cảm thấy như cô đang gặp ác mộng vậy.

Nóng lòng muốn giấc mơ này sớm kết thúc, để Ôn Mạc Ngôn bình thường sớm quay trở lại.

Ôn Mạc Ngôn thấy cô không nói, khóe miệng nâng lên một nụ cười giễu cợt, thoáng qua trong chớp mắt.

Tất cả chuyện này diễn ra quá nhanh, thậm chí cô còn tự hỏi mình có bị ảo giác hay không.

Vừa rồi…anh ta đang tự ti sao?

Tại sao nụ cười đó lại khiến người khác cảm thấy thê lương như vậy?

“Tốt nhất là em nên sửa lại thái độ đối với tôi, bởi vì…tôi sẽ mãi ở đây, tôi sẽ không để tên phế vật kia quay lại đâu. Đừng bắt ép tôi, cá chết thì lưới rách.”

Ôn Mạc Ngôn siết chặt nắm đấm nói từng câu từng chữ, thật nặng nề.

Cá chết thì lưới rách.

Bốn chữ này cứa vào tim khiến Bạch Minh Châu gần như không đứng dậy được, nặng nề ngả người ra sau đụng phải bức tường cứng rắn lạnh lẽo.

Cô nhìn bóng lưng Ôn Mạc Ngôn rời đi, trong lòng lẫn lộn.

Cô hồn bay phách lạc đi tới bộ phận kế toán, số liệu của cả buổi chiều cô xem đến đau đầu.

Rõ ràng là trái tim cô không yên, trong đầu toàn nghĩ đến chuyện của Ôn Mạc Ngôn.

Đồng nghiệp thấy cô tâm phiền ý loạn cũng không dám hỏi nhiều, nhưng đều đoán bọn họ là một cặp.

Lần này, giám đốc lại tới mượn người, nói rằng tổ dự án tối nay cần xã giao.

Lần này, Bạch Minh Châu tự nguyện đi.

Cô muốn xem xem Thiện Ngôn và Ôn Mạc Ngôn rốt cuộc khác nhau tới mức nào.

Buổi tối cô lên xe của tổ dự án nhìn thấy Ôn Mạc Ngôn ngồi ở đẳng trước xe.

Anh ta cũng nhìn thấy cô, nhướng nhướng chân mày hỏi: “Sao em lại tới đây? Tôi tới để giúp đỡ, trước đây không phải chưa từng đi.”

Ôn Mạc Ngôn Minh Hiểu rằng trước đây cô đã cùng tên phế vật kia đi cùng rồi.

Ánh mắt anh ta lạnh đi vài phần, Bạch Minh Châu liền sửa lại ngay lập tức: “Tôi tới để coi anh đó, sợ anh sẽ uống nhiều.”

“Yên tâm đi, tôi sẽ không sao đâu, vậy một lát em đứng cạnh tôi đi, đừng rời khỏi tầm mắt tôi, tôi sẽ yên tâm hơn.”

“Tôi biết rồi.”

Bạch Minh Châu ngồi ghế phía sau xe, lần này không có Đinh Thị Dinh, nghe nói chiều nay cô ta xin nghỉ phép, cũng không biết bây giờ như thế nào rồi.

Rất nhanh đã tới nhà hàng, khung cảnh lần này hiển nhiên là hoành tráng hơn, ghế ngồi cũng rất sang trọng.

Đối tác ngồi ở ghế đầu tiên, những người còn lại đều là đến chuốc rượu.

Giám đốc bộ phận dự án ngồi bên cạnh đối tác, kế bên là Ôn Mạc Ngôn, sau đó đến Bạch Minh Châu.

Trên bàn rượu tất nhiên là uống rượu, lần này có rất nhiều loại rượu ngon.

Cô không mấy có hứng thú với việc uống rượu, chủ yếu là tới quan sát nhân cách thứ hai của Ôn Mạc Ngôn.

Cô phát hiện ra anh ta cũng uống rất khá, tửu lượng tốt hơn trước đây.

Cứ hễ là rượu của cô thì Ôn Mạc Ngôn đều cản lại hết.

Cuối cùng đối tác uống say thành một vũng bùn, Bạch Minh Châu cũng uống một chút, cô đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Cô đúc kết lại rằng, mặc dù tính cách thay đổi, nhưng phản ứng của cơ thể vẫn còn đó.

Ví như uống rượu được, nói như vậy cũng sẽ chóng mặt, cũng sẽ là một tên ngốc.

Nếu như muốn thôi miên, thì không biết choáng váng bất tỉnh có làm được không.

Cô suy nghĩ lung tung rồi nhìn mình trong gương và hạ quyết tâm.

Cô nhất định khiến Ôn Mạc Ngôn quay lại, không thể để nhân cách bệnh tật này chiếm lấy cơ thể anh.

Cô siết chặt nắm tay rồi đi ra khỏi nhà vệ sinh.

Không ngờ vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh cô lại đụng trúng một người đàn ông béo ụ, chính là vị đối tác uống say vừa nãy.

Chắc là ông ta muốn đi nhà vệ sinh nam, nhưng mà chân nam đá chân chiêu đụng trúng người Bạch Minh Châu.

Ông ấy cố gắng xem xem là ai, phát hiện ra là một cô gái xinh đẹp vóc dáng cân đối, liền nhịn không được bắt đầu động tay động chân.

“Này em ơi, đi uống với anh một ly”

“Ông uống nhiều quá rồi.”

Bạch Minh Châu ra sức phản kháng, nhưng mà đối phương quá nặng, cô gần như đẩy không nổi.

Ông ta ép cô vào tường, bắt đầu sờ soạng lung tung.

Ở hành lang của nhà vệ sinh có hai người cấp dưới của ông đối tác đang đứng, nhìn thấy cảnh như vậy nhưng họ cũng không có ý ra tay giúp đỡ.

Khi đi ra ngoài uống rượu, sếp của họ mà để ý một cô gái thì trực tiếp đưa lên giường luôn cũng được chứ đừng nói là ở đây tán tỉnh.

Chỉ cần sếp vui là được.

“Ông…ông tránh ra! Nếu không… nếu không tôi sẽ cho ông biết tay đó!”

Bạch Minh Châu còn đang suy nghĩ đến chuyện hợp tác, nếu như cô ra tay đấm ông ta thì toàn bộ công sức một tháng nay của bộ phận dự án coi như phí công. Cô không dám hành động thiếu suy nghĩ, cố chịu đựng cảm giác ghê tởm.

Bị bàn tay to béo của ông ta đụng chạm, cô cực kì ghê tởm.

“Biết tay? Anh thích cá tính đó của em lắm, để anh hôn em, cưng chiều em nha!”

Nói xong cái môi bóng nhờn đó định hôn lên mặt cô.

Bạch Minh Châu không thể nhịn nữa, định ra tay, không ngờ lại nghe một tiếng la thảm thiết.

Tên mập đó hiển nhiên choáng váng, nhìn về phía cửa vào.

Chỉ nhìn thấy một người dễ dàng hạ gục cấp dưới của ông ta, đang đi về phía này.

Ôn Mạc Ngôn lần này mặc âu phục.

Anh ta kéo cà vạt ra, sau đó quấn vòng vòng quanh bàn tay, dường như là sợ lúc đánh nhau sẽ làm dơ tay của mình.

Ánh mắt anh ta mang theo tia hung ác, lấp lánh ánh sáng khát máu.

“Thiện Ngôn…Thiện Ngôn, đừng, anh bình tĩnh đi.”

Nhưng mà lúc này Ôn Mạc Ngôn gần như là không còn nghe lọt tai câu nói nào nữa.

Một đấm thật mạnh đánh thẳng vào huyệt thái dương của ông ta.

Ông sếp này cũng là miệng cọp gan thỏ, nhìn ông ta mập mạp khỏe mạnh như vậy nhưng lại rất dễ bị thương.

Mắt ông ta nổ đom đóm, chỉ tay vào mũi Ôn Mạc Ngôn không nói được câu nào, thì đã ngả ngửa ra sau.

Bạch Minh Châu nhanh chóng kiểm tra hơi thở, vẫn còn sống.

Ôn Mạc Ngôn ngồi xổm xuống, muốn đánh tiếp.

Bạch Minh Châu vội vàng ngăn chặn nắm đấm của anh ta.

Ôn Mạc Ngôn không ngờ được, đáy lòng anh rung lên, đồng tử co rút nghiêm trọng.

Bây giờ đã không kịp thu lại nắm Anh ta chỉ có thể…

Bạch Minh Châu khiếp sợ nhắm chặt mắt lại, cô đã chuẩn bị tốt tâm lý, khi nắm đấm này rơi xuống cô chắc chắn sẽ bị thương, chỉ mong là đừng bị hủy dung.

Cô rõ ràng cảm nhận được cơn gió mạnh từ nắm đấm đang ập đến khiến má cô đau đớn.

Cuối cùng…

Nỗi đau như dự tính đã không đến, nhưng cô lại nghe rõ ràng một tiếng đùng bị bóp nghẹt.

Cô vội mở mắt ra, thì chỉ thấy một cú đấm toàn lực của Ôn Mạc Ngôn đấm vào tường một cách ác liệt.

Lớp vôi trắng trên tường bị rơi ra vài lớp.

“Thiện Ngôn, anh điên rồi hả?”

Cô vội vàng cầm lấy bàn tay anh ta, mở cà vạt ra.

Các khớp sưng đỏ, thậm chí bâm tím và chảy máu. Thấy máu chảy ròng ròng, Ôn Mạc Ngôn vội nhắm mắt tùy tiện quấy tay lại.

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng nhị gì hết, lời tôi nói là mệnh lệnh.” Lời của Ôn Mạc Ngôn là không thể cãi.

Bạch Minh Châu không tin, cô câm lấy đũa, bàn tay nhỏ bé vừa mới vươn ra, không ngờ lại bị Ôn Mạc Ngôn đánh một cái mạnh.

Rất đau.

Cô nhanh chóng rút tay lại, mu bàn tay đỏ ửng lên.

“Ra tay quá nặng.” Cô không nhịn được oán trách.

“Đã nói rồi, tất cả là của tôi, em muốn ăn thì tự gọi đồ ăn ngoài đi!”

“Tôi đi nấu mì gói.”

Cô tức giận bỏ đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play