“Sao cô lại biết được?”

“À, tôi đã từng nhìn thấy bạn gái của người đàn ông đó, cô ấy rất xinh xắn, đáng yêu, lương thiện đó…”

Hứa Trúc Linh tấm tắc tự khen ngợi mình.

“Ây, nếu như đã có bạn gái rồi vậy thì tôi nhớ nhung gì anh ta nữa.”

Người qua đường lắc đầu rồi quay người rời đi.

“Ây, đúng là có nhiều người rất tự giác nhưng tại sao lại vẫn có những người không chịu biết điều chứ?”

Hứa Trúc Linh lắc lắc đầu.

Thật ra cô biết Ngô Ưu muốn tách mình ra nhưng cô cũng lười đứng đó tiếp tục dây dưa với cô ta.

Nhìn cô ta dính sát vào người Cố Thành Trung như dính phải keo chó vậy, nếu như cô mà có một chiếc dép lê ở đây thì nhất định sẽ đáp chiếc dép lên qua đó.

Nhưng hiện giờ, cô không thể thừa nhận quan hệ của mình và Cố Thành Trung được, làm người vẫn phải biết khiêm tốn một chút, cô cũng không muốn vô duyên vô cớ trêu chọc vào kẻ thù làm gì.

Thế là cô dứt khoát giúp người khác đạt được mong ước, để cho Cố Thành Trung tự mình đi đối phó với cô ta.

Cô nghĩ rằng với phẩm vị của Cố Thành Trung sẽ không đến mức vì bụng đói mà ăn quàng, đến người phụ nữ như vậy mà anh cũng có thể nuốt trôi.

Đậu phụ mặn quả thật rất ngon, có một anh trai xếp hàng ở phía trước đã mua được rất nhiều, sau đó thấy cô gái bé nhỏ như cô chen chúc trong đám người sắp bị kẹp cho bẹp dí rồi, vì thế lòng tốt liền trỗi dậy đưa cho cô một bát.

Không được, cô phải đi mua thêm một bát nữa, thật sự là quá nó ngon rồi!

Một mình Hứa Trúc Linh lắc lư đi lại trên đường, cô còn mua một balo lớn, chỗ này đựng một chút, chỗ kia nhét một chút, thậm chí quà định mua cho Cố Cố và Bạch Minh Châu cũng chuẩn bị xong cả rồi.

“Bưu thiếp đẹp quá, mua nhiều một chút mang về. Sau này chụp ảnh rồi gửi cho Diên xem.”

Tuy rằng từ trước tới nay Diên chưa từng trả lời email của cô nhưng mỗi một email cô gửi đi đều có người nhận rồi.

Cô tiếp tục đi xuống dưới nữa, cả một con đường này đâu đâu cũng có ngõ ngách, có những ngách nhỏ giấu rất nhiều đồ ăn ngon, nhưng cũng có những ngách nhỏ là ngõ cụt âm u, lạnh lẽo, ẩm ướt, không có ai thèm ngó ngàng tới.

Cô đang đi thì không ngờ rằng có một bàn tay to đột ngột vươn ra từ bên người bịt chặt miệng cô lại, sau đó kéo cô vào trong ngách.

Ngách nhỏ thường xuyên không có ánh nắng mặt trời chiếu vào nên vô cùng âm u và lạnh lẽo, mặt đất đều ra rêu xanh trơn trượt.

Hứa Trúc Linh bị dọa sợ chết khiếp, đang định hét lên một tiếng chói tai thì bị một bờ môi mỏng lấp kín miệng của cô.

Mãnh liệt, nhanh chóng, công thành đoạt đất làm cho cô không có một chút phòng bị nào.

Cô đã cảm nhận được hơi thở quen thuộc nhưng lại không hề thấy yên tâm, ngược lại chỉ cảm thấy sợ hãi.

Hơi thở trên người anh rất thô bạo, giống như một con dã thú hung dữ mạnh mẽ vậy.

Cô sợ đến mức muốn vùng vẫy, nhưng lại bị anh ôm chặt vào lòng, không còn cách nào có thể trốn thoát.

Động tĩnh trong này làm kinh động đến người đi đường, bọn họ sợ Hứa Trúc Linh xảy ra chuyện bất trắc nên đều ngó vào nhìn xem.

Lại không ngờ… là hai người đang kịch liệt ôm hôn.

Trong phút chốc mọi người đều hiểu ra rồi vội vàng quay người rời đi.

Cố Thành Trung hơi nghiêng người, dùng bóng lưng quay ra đối diện với người ở bên ngoài, che chắn cho cô gái nhỏ mà anh đang giấu trong lòng, không cho phép người ngoài nhìn thấy. Một nụ hôn sâu vừa kết thúc, Hứa Trúc Linh đã thở hổn hển.

Hứa Trúc Linh đẩy vòng tay của anh ra, hai má đỏ bừng, nhịp tim đập nhanh từng hồi từng hồi.

Cô nhìn thẳng vào ánh mắt sâu thẳm và âm trầm của anh, trong ánh mắt đó dường như đang ẩn giấu cả một biển sao rộng lớn, mang theo cả sự mênh mông và thần bí.

Cô vừa nhìn anh một cái liền sợ hãi thu hồi tầm mắt, nhịp tim bất an đập thật nhanh.

“Anh… sao anh lại ở đây, không phải là anh đưa Ngô Ưu đi bệnh viện rồi sao?”

“Hóa ra là em còn biết anh và người phụ nữ đó đang ở cùng với nhau à?”

Cố Thành Trung mạnh mẽ nheo mắt lại, anh còn tưởng rằng cô không biết, không ngờ là cô còn biết rất rõ ràng.

“Cho anh một lời giải thích.”

“Có cô ta ở đây em cảm thấy rất không thoải mái, rõ ràng là người ta đang muốn lấy lòng anh cho nên em không muốn ở đây dự tiệc vui nữa, chi bằng một mình em tùy tiện đi xung quanh nhìn ngó một chút còn hơn!”

“Đây chính là lý do của em à?”

Cổ Thành Trung nhíu mày: “Em đang quá tin tưởng anh hay đang quá tin tưởng bản thân mình, em tưởng rằng anh là quân tử, ở cạnh phụ nữ cũng sẽ không nảy sinh ra ý đồ xấu sao? Hay là em nghĩ rằng sức hấp dẫn của em đủ lớn, em đã hoàn toàn trói chặt được trái tim của anh, trong trái tim của anh chỉ chứa đựng được một người phụ nữ là em?”

“…”

Hứa Trúc Linh nghe thấy lời này, ngây ngốc cả nửa ngày cũng không biết phải trả lời như thế nào.

Ngược lại không phải là cô quá tự tin vào bản thân mình mà là cô tin tưởng Cố Thành Trung sẽ không thích Ngô Ưu.

Trước kia không phải cũng có mấy người phụ nữ muốn anh chú ý đến hay sao? Nhưng anh đều lạnh lùng đối đãi, sao lần này lại giận dữ như vậy chứ?

Cô có chút mơ hồ, không hiểu lý do tại sao.

Lửa giận trong lòng Cố Thành Trung đang hừng hực bùng lên, cho dù trong lòng cô hiểu rõ nhưng chỉ cần ngoài mặt cô vẫn làm ra vẻ ghen tuông, thì cũng đủ làm anh thấy vui vẻ rồi.

Nhưng cô lại cứ thờ ơ làm thinh khiến cho anh cảm thấy cô không hề để tâm đến anh một chút nào.

Một người đàn ông hai mươi chín tuổi như anh, với một cô gái mười chín tuổi tranh cãi về vấn đề này cũng khó mà mở miệng.

Cũng không thể nói thẳng ra là cô không ghen tuông làm cho anh cảm thấy rất bực tức đúng không?

Không ghen tuông thì thôi đi, lại còn không có bất kỳ hành động nào nữa, rõ ràng cô biết rằng người phụ nữ đó không có mục đích tốt đẹp gì, thế mà lại còn để cô ta và anh có cơ hội ở riêng một chỗ với nhau.

Hiện giờ anh chỉ hận không thể biến cô thành mèo hay là chó gì cũng được, một con chó biết bảo vệ đồ ăn của mình, sau đó tốt nhất là coi anh như một cục xương duy nhất, sống chết cắn chặt lấy không chịu nhả ra. Cho dù là ai tới cũng sẽ nhe răng trợn mắt, nhe nanh múa vuốt!

“Hứa Trúc Linh… trả lời anh.”

“Em… em biết anh sẽ không như vậy đâu…” Cô chỉ nói những lời thật lòng thôi mà.

“Xem ra là do anh quá dung túng em, cho em quá nhiều cảm giác an toàn mới làm cho em không để tâm đến anh như vậy. Cũng được, phải trách anh quá nuông chiều, thế nên mới khiến em cảm thấy anh không có hứng thú với cô ta vì thế nên em vứt anh ở lại, vậy được, anh sẽ cho em toại nguyện.”

Anh gắn từng chữ từng chữ một, sau khi nói xong thì quay người rời đi, không thèm quay đầu lại.

Khoảnh khắc Cố Thành Trung quay người rời đi đã thầm nghĩ trong lòng.

Chỉ cần Hứa Trúc Linh gọi anh lại, nhất định anh sẽ quay người ôm cô vào lòng thật chặt.

Sau lưng truyền đến giọng nói nhỏ xíu của Hứa Trúc Linh.

“Cố… Cố Thành Trung…”

Cố Thành Trung nghe thấy câu nói này, trái tim liền mạnh mẽ run lên sau đó quay người lại.

Lại không nghĩ rằng Hứa Trúc Linh còn nửa câu chưa nói xong.

“Không… không có gì đâu, thế anh nhớ về sớm nhé, em… em còn đang đi dạo.”

Câu này vừa nói ra mồm, Hứa Trúc Linh hận không thể cắn đứt lưỡi của mình.

Vốn dĩ cô muốn níu kéo anh nhưng vừa nhìn thấy anh quay lại, nhìn thấy ánh mắt của anh nhìn cô, cô liền bị dọa đến mức run rẩy răng cắn vào môi.

Trong miệng liền phun ra câu nói lung tung lộn xộn đó.

Cố Thành Trung nghe thấy câu nói này, trong nháy mắt sắc mặt anh liền trở nên vô cùng lạnh lẽo.

Quả nhiên là anh quá dung túng cho cô gái này rồi nên mới làm cho cô không coi anh ra gì như vậy.

Hai tay buông thõng xuống eo, lặng lẽ nắm chặt lại.

Móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, đau đớn vô cùng.

Anh quay người đi, lân này rất dứt khoát.

Hứa Trúc Linh nhìn bóng lưng của anh, ỉu xìu.

Ngay tại lúc này, cô nhìn thấy Ngô Ưu đang khập khiễng chạy tới.

“Anh Thành Trung, anh đi đâu vậy?

Sao anh không ở trong phòng khám chờ em, anh có biết là lúc em không nhìn thấy anh, trong lòng lo lắng như thế nào không?”

Cố Thành Trung nghe thấy vậy, trong lòng càng cảm thấy buồn bã hơn.

Những người phụ nữ khác đều dính sát lên người anh còn Hứa Trúc Linh lại không hề để tâm gì đến.

Nếu như câu này mà được nói ra từ miệng của cô thì tốt biết bao.

Chắc chắn anh sẽ thấy rất vui.

Anh không quay người lại nhưng vẫn cảm nhận được tầm nhìn của Hứa Trúc Linh vẫn còn quanh quẩn trên người anh.

Cô vẫn còn đứng đó nhìn anh.

Cô thực sự không thấy sợ sao?

Đôi mắt phượng của Cố Thành Trung quay qua, trong đó ánh lên một tia khác lạ.

Sau đó, anh trực tiếp ôm Ngô Ưu vào lòng.

Ngô Ưu không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

Cô ta vừa bôi thuốc xong, vừa quay người lại đã không nhìn thấy bóng dáng của Cố Thành Trung nữa, vì thế mới vội vàng chạy ra ngoài, đuổi theo anh.

Không ngờ là người đàn ông không có chút kiên nhẫn nào vừa rồi, lúc này lại niềm nở chủ động, vô cùng dịu dàng ôm lấy cô ta như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play