“Một trấn cổ ở dưới thủ đô, nơi đó đã bị khai phá thành địa điểm du lịch từ lâu rồi.”
“Vậy mẹ anh làm nghề gì? Có phải bà ấy rất ưu tú nên mới bị bố anh nhìn trúng không?”
“Ừ, mẹ anh là một hộ lý, bố anh vất vả lâu ngày thành bệnh, cần phải tĩnh dưỡng, bà ấy tới chăm sóc bố anh. Nếu như mẹ anh vẫn còn sống thì chắc chắn bà sẽ rất thích em.”
“Em cũng cảm thấy như vậy đấy, dù sao thì em cũng đáng yêu lại đảm đang thế này mà, đúng không?”
Hứa Trúc Linh cười khanh khách nói, hoàn toàn chẳng thấy cô ngại ngùng chút nào.
Cô nghĩ tới Cố An Nhiên, đột nhiên phải rời đi mấy ngày, Cố An Nhiên ở nhà một mình phải làm thế nào đây?
Cố Thành Trung đã nói với Ôn Mạc Ngôn để cuối tuần được nghỉ cậu ấy sẽ tới chăm sóc cho Cố An Nhiên, cũng để Khương Anh Tùng ở lại đây.
Hứa Trúc Linh nghe thế thì mới yên tâm.
Cô đi học một tuần, rất nhanh đã tới cuối tuần rồi, Cố Thành Trung lái xe chở cô đi, cũng không phải là rất xa, đại khái là phải lái xe khoảng bốn giờ đồng hồ.
Sáng sớm xuất phát, sáng thứ hai sẽ về sớm.
Trước khi rời đi anh còn đặc biệt gọi cho Ngôn Minh Phúc một cuộc điện thoại.
Anh muốn Cố An Nhiên phải bình an sống sót, một cọng tóc cũng không được thiếu mất.
Buổi chiều Ôn Mạc Ngôn tan làm rồi quay về phòng trọ một chuyến để cầm một vài thứ tới.
Bạch Minh Châu đứng trước cửa nhìn Ôn Mạc Ngôn, thấy anh ấy cầm một bọc đồ thật to, toàn là đồ mà trẻ con thích ăn nên liền biết anh muốn đi tới biệt thự.
“Anh đi thăm Cố An Nhiên sao?”
“Anh Thành Trung và Hứa Trúc Linh đi về quên để cúng viếng bác gái, để Cố An Nhiên ở biệt thự một mình anh không yên tâm, vì thế nên anh muốn tới chơi cùng con bé. Cuối tuần em có dự định gì không?” anh ấy nghiêng đầu hỏi.
“Em cũng không có sắp xếp gì, có thể sẽ ở lại kí túc xá. Em cũng mua cho Cố An Nhiên vài món đồ chơi, ngẫu nhiên nhìn thấy, lông xù xù nên nhịn không được mà mua cho cô bé một cái.”
Bạch Minh Châu cầm một món đồ chơi hình một con cá lớn được làm bằng bông từ trong phòng ra.
“Đây là cá voi, cũng có thể dùng làm ghế thư giãn, ngồi ở phía trên thoải mái lắm.”
“Anh còn… còn nghĩ rằng một người con gái như em… sẽ không thích mấy thứ… mấy thứ lông lá xù xù như thế này chứ…”
Khi anh ấy nhìn về phía Bạch Minh Châu thì lại bắt đầu nói lắp ba lắp bắp.”
“Sao thế? Anh nghĩ rằng em là một người phụ nữ mạnh mẽ nên sẽ không thích những thứ này sao?”
“Không… không phải như thế đâu..”
Ôn Mạc Ngôn vội vàng giải thích.
“Được rồi, anh nhanh đi qua đó đi, em sẽ bỏ cái này lên xe giúp anh.”
Ôn Mạc Ngôn gật gật đầu.
Không lâu sau Ôn Mạc Ngôn liền tới biệt thự, khi Cố An Nhiên nhìn thấy con cá lớn đó thì mắt liền sáng bừng lên, cô bé nói: “Cậu, cậu nghĩ thông suốt rồi sao? Sao lại mua cho cháu cái này thế?”
“Cháu có thích không?”
“Thích chứ ạ, buổi tối cháu có thể ngủ cùng nó được không ạ? Gấu bông của cháu có thể có bạn mới rồi!”
“Đương nhiên là được rồi, tối nay cháu cũng phải ngủ cùng cậu nữa. Cháu thích là được rồi, đây là dì Minh Châu tặng cháu đó.”
“Minh Châu tặng sao ạ?”
Ban đầu Cố An Nhiên cũng gọi cô ấy là dì Minh Châu, nhưng sau này khi cô ấy biết được Cố An Nhiên gọi Hứa Trúc Linh là Trúc Linh nên cô ấy cũng bám riết không chịu buông tha mà bảo cô sửa miệng gọi mình là Minh Châu.
Tuyệt đối không thể gọi con gái bằng xưng hô già hơn tuổi được, con gái kiêng kị nhất chính là điều này.
“Ừ, nếu như cô ấy biết cáu thích thì nhất định cũng sẽ rất vui.”
“Cậu ơi… cháu cũng rất thích Minh Châu, nếu không thì cậu cưới Minh Châu về nhà làm mợ cháu đi, có được không ạ?”
“Cái, cái gì?”
Ôn Mạc Ngôn nghe thấy câu này thì xém chút nữa đã tự cắn trúng lưỡi mình.
Cưới Bạch Minh Châu về nhà?
Từ trước tới giờ anh ấy chưa từng nghĩ tới vấn đề này, cũng không dám nghĩ.
Anh là một người không có duyên với việc yêu đương, vừa nhìn thấy con gái nhà người ta thì liền đỏ mặt ngượng ngùng nên cũng chưa từng nghĩ đến việc kết hôn.
Hơn nữa chẳng qua anh cũng chỉ mới hai mươi tuổi mà thôi, tuổi tác cũng không phải là quá lớn nên cứ tùy ý, phương diện này hoàn toàn không cần gấp gáp chút nào.
“Cậu à, cậu cũng đã lớn rồi, không còn nhỏ nữa đâu, cậu mà còn không chịu gả ra ngoài thì sẽ bị người khác coi như trò cười đó.”
“Cậu… cậu là đàn ông mà…”
“Đàn ông thì không thể gả ra ngoài được sao? Không phải mẹ cháu cũng gả cho ba cháu đấy sao? Không phải ai thích người nhiều hơn một chút thì sẽ gả cho người còn lại sao? Cháu thấy cậu thích Minh Châu nhiều hơn một chút mà.”
“Chuyện không giống như cháu nghĩ đâu, cháu vẫn còn nhỏ, cháu không hiểu chuyện này được đâu. Cậu xuống nhà bếp nhìn xem đồ ăn tối của cháu đã được làm xong chưa, ngoan.”
Ôn Mạc Ngôn không dám tiếp tục nói về vấn đề này nữa, anh đã căng thẳng tới mức lòng bàn tay cũng đổ đầy mồ hôi rồi, anh không dám trả lời câu hỏi này trước mặt cháu gái.
Anh ấy và Bạch Minh Châu ở bên nhau…
Khong thể được, ăn bản là cô ấy không xem trọng anh, mà anh cũng không có dự định sẽ yêu đương.
Cố An Nhiên nhìn theo bóng lưng Ôn Mạc Ngôn rời đi mà có chút đăm chiêu, ngay sau đó cô bé liền cầm điện thoại của Ôn Mạc Ngôn mà anh đang để trên bàn trà lên, hí hoáy một lát thì liền tìm được số điện thoại của Bạch Minh Châu.
Cô bé nghẫm nghĩ một hồi rồi mới soạn một đoạn tin nhắn gửi đi.
Hai mươi phút qua đi, bữa tối cũng đã được chuẩn bị xong rồi.
“Cố An Nhiên, tại sao cháu lại không ăn?”
Ôn Mạc Ngôn nghi hoặc mà nhìn cô bé, cô bé còn bảo hai dì trong nhà bếp làm nhiều thêm vài món ăn, hình như là khẩu vị đang rất tốt mà.
“Cố An Nhiên muốn cho cậu một niềm vui bất ngờ, cậu cũng không được ăn.”
Cố An Nhiên nói một cách tinh quái. “Niềm vui bất ngờ?” Ôn Mạc Ngôn mới vừa dứt lời thì ngoài phòng khách đã vang lên tiếng chuông cửa.
“Bất ngờ tới rồi, cậu nhanh nhanh đi mở cửa đi!”
“Cháu, rốt cuộc là nhóc con tinh quái cháu đang làm gì thế hả, nếu như để cậu biết được cháu đang đùa giỡn cậu thì cậu sẽ dạy cho cháu một bài học đấy.”
Ôn Mạc Ngôn giả vờ nghiêm túc nói, sau đó anh liền đi mở cửa.
Ngoài cửa là tiếng thở hổn hển của Bạch Minh Châu.
“Em… sao em lại tới đây?”
“Những thời điểm mấu chốt như thế này anh không được nói lắp, được không? Cố An Nhiên đầu rồi? Không phải là anh nói Cố An Nhiên đổ bệnh rôi sao? Không phải anh nói một người đàn ông như anh chăm sóc không xuể sao? Anh đã gọi bác sĩ chưa?”
“Cố An Nhiên… đổ bệnh sao?” trong nháy mắt Ôn Mạc Ngôn liền hiểu rõ, con bé có cố này thật là.
Bạch Minh Châu không kịp đợi câu trả lời của anh mà đã trược tiếp đẩy người anh ấy sang một bên rồi đi vào, vừa vào liền nhìn thấy cô cố đan ở trong nhà bếp.
“Minh Châu tới rồi sao? Để cháu đi lấy thêm bát đũa cho Minh Châu, chúng ta cùng nhau ăn tối đi.”
“Cháu…”
Bạch Minh Châu kinh ngạc chỉ vào Cố An Nhiên, đầu óc là một mảnh mờ mịt.
Ôn Mạc Ngôn bất đắc dĩ mà cười cười, anh ấy nó: “Em bị nhóc con tinh quái này lừa rồi, con bé nào có bị ốm chứ, khẩu vị cũng rất tốt, trước khi ăn tối còn ăn không ít trái cây nữa mà.
“Vậy… vậy con bé gọi em tới dây làm gì? Em nhận được tin nhắn của anh, còn nghĩ rằng anh chăm sóc trẻ con không được nên mới vội chạy tới đây.”
Ngay lúc này, Cố An Nhiên đi ra từ phòng bếp, còn cầm cho bạch hoan một bọ bát đũa.
Cô bé đi về phía trước dắt tay Bạch Minh Châu, để cô ấy ngồi xuống ghế.
“Minh Châu, ngồi xuống ăn cơm thôi! Buổi tối Minh Châu và cậu ngủ Bạch Minh Châu cũng rất ngượng ngùng, cô ấy nói: “Bọn họ là một đôi, đương nhiên là có thể ngủ cùng nhau, dì… dì và cậu cháu cũng đâu phải là một đôi.”
“Nhưng cháu và cậu cháu cũng đâu phải là một đôi đâu…”
“Chuyện này… không giống nhau, người lớn và trẻ con có thể ngủ cùng nhau, nhưng hai người lớn… sẽ bị người hác bàn tán.”
“Như thế… cháu không hiểu…”
Cố An Nhiên lắc đầu biểu thị mình rất mê mang.
Ôn Mạc Ngôn bất đắc dĩ đỡ trán, anh ấy hỏi: “Cố An Nhiên, cháu đừng làm loạn nữa, đợi lát nữa cậu sẽ tiễn dì Minh Châu về, lần sau cháu không thể trêu cợt người khác như vậy nữa.”
“Minh Châu ở lại đi mà, cháu muốn Minh Châu ở lại mà, ba Thành Trung và Trúc Linh không ở nhà, cháu ở nhà buồn chán lắm. Cậu chỉ được cái lớn xác, Minh Châu yên tâm để cậu trông cháu một mình sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT