Bạch Minh Châu nghi ngờ nhìn cô: "Làm sao? Sinh hoạt tình dục của cậu và Cố Thành Trung không hài hòa à? Bên ngoài người ta đồn Cố Thành Trung bị bất lực, có phải là thật không?"
Hứa Trúc Linh nghe Bạch Minh Châu nói như thế, khuôn mặt đỏ ửng. Bạch Minh Châu hỏi quá rõ ràng, cô cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Hiện tại cô không suy nghĩ nhiều về chuyện này, nhưng cũng khó đảm bảo rằng sau này mình sẽ không như vậy.
Cô chưa từng trải qua chuyện quan hệ nam nữ, dù cho cả đời không thử, cô cũng có thể chấp nhận.
Nhưng quả thật cô cũng muốn có một đứa con thuộc về riêng mình.
Vì từ nhỏ cô đã không có được tình yêu thương của bố mẹ, cho nên cô nghĩ nếu sau này cô có một đứa con thì có thể bù đắp thay cho phần của mình.
Nếu Cố Thành Trung bị bất lực cả đời, cô cũng có thể thụ tinh bằng ống nghiệm, dù sẽ hơi đau nhưng đó đã là biện pháp cuối cùng. .
Cô cũng không tiện nói với Bạch Minh Châu nhiều vấn đề riêng tư như vậy.
Cô liên tục xua tay: "Không có, tớ và anh ấy chưa từng xảy ra chuyện gì, làm sao biết được chuyện này. Cậu đừng nghĩ lung tung, ăn cơm đi ăn cơm đi!"
"Trúc Linh, trước khi kết hôn nhất định cậu phải thử một chút, không được còn có thể trả hàng! Một khi đã kết hôn rồi là coi như đã lên thuyền giặc, nếu muốn ly hôn thì rất khó!"
"Cảm ơn cô giáo đã dạy, học trò đã nhận được một bài học không hề nhỏ. Nhưng tớ rất tò mò, sao cậu lại biết rõ như vậy, có phải cậu đã từng có kinh nghiệm rồi không?"
Bạch Minh Châu tức giận trợn mắt nhìn cô: "Em gái à, chị đây thông minh hơn em rất nhiều đấy, tớ chỉ sợ cậu bị người ta lừa thôi được chưa. Buổi chiều đi thư viện với tớ, ngày mai tớ phải bắt đầu thực tập rồi."
"Chúc mừng chúc mừng."
Sau khi hai người cơm nước xong thì cùng nhau đi đến thư viện, không ngờ rằng đang đi được nửa đường thì Hứa Trúc Linh lại nhận được điện thoại.
Hứa Đan Thu nói cô ta đang ở tòa nhà thứ tư đợi cô, bảo cô đi qua đó.
Hứa Trúc Linh do dự một chút rồi vẫn đi, bảo Bạch Minh Châu đi đến thư viện trước rồi chờ cô ở đó.
Tòa nhà thứ tư đã bị bỏ hoang từ lâu vì đã được xây dựng từ rất lâu rồi, sau khi học sinh dọn đi, chỗ này liền bị bỏ trống cho đến chừng nào được phá dỡ xây mới lại.
Cho nên ở đây rất vắng người, căn bản là sẽ không ai đến đây.
Cô nhìn thấy Hứa Đan Thu ở trong phòng học tầng một, cô ta đang đưa lưng về phía cô.
"Chị, có chuyện gì vậy?"
Hứa Đan Thu quay lại, không nói gì mà chỉ hung hăng giơ tay tát vào mặt cô.
Hứa Trúc Linh không ngờ tới, nửa gương mặt bị tát nghiêng qua một bên, dần sưng lên theo tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.
Cô chỉ cảm thấy đau, rất đau rất đau...
Vết thương trước đó do Cố Trường An đánh vẫn chưa hết, không ngờ rằng bây giờ lại bị tát một lần nữa.
Cô bụm mặt, trong lòng nổi giận.
"Tại sao chị lại đánh tôi?"
"Cô! Cái con khốn này còn không biết xấu hổ mà hỏi tôi? Cô lại dám quyến rũ anh rể tương lai của cô, rốt cuộc cô có biết xấu hổ hay không! Quả nhiên là mẹ nào thì con nấy! Sao đây, biết Cố Thành Trung ở nhà không được yêu thương nên cô chuyển sang Cố Trường An à? Cô còn hại anh ấy phải nằm viện. Con khốn, hôm nay tôi phải xé nát mặt của cô!”
Giọng nói của Hứa Đan Thu vô cùng đanh đá, sắc mặt cô ta dữ tợn, toàn thân lộ ra sự hung hăng.
Cô ta vừa nghĩ đến Cố Trường An bị thương thành như vậy, phải nằm trên giường suốt một tháng thì đau lòng không chịu nổi.
Cố Trường An cứ luôn miệng nói rằng Hứa Trúc Linh quyến rũ mình, đồng thời vu oan hãm hại cô, ngụy trang thành người bị hại. Nên Cố Trường An đã nhận lấy quả báo, bị Cố Thành Trung đánh thành như vậy.
Hứa Đan Thu túc trực chăm sóc anh ta bên giường bệnh, mãi không nuốt nổi cục tức này, bèn đến tìm Hứa Trúc Linh.
Cô ta nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của Hứa Trúc Linh, trong lòng ghen tị đến phát điên.
Cô ta muốn xé nát khuôn mặt xinh đẹp hơn mình này.
Hứa Đan Thu xông tới, Hứa Trúc Linh lần này đã có chuẩn bị, cơ thể linh hoạt né tránh.
"Tôi không quyến rũ Cố Trường An, chính anh ta có âm mưu làm chuyện đồi bại với tôi!"
Cô nhíu mày, vội vã nói.
Cô vừa nói xong, càng làm Hứa Đan Thu tức giận hơn.
"Cố Trường An có thân phận như thế nào mà lại xem trọng người phụ nữ như cô? Chồng của cô là một con người quái dị, hẳn cô cũng là một người quái dị, như thế hai người mới thành người một nhà được!"
Hứa Đan Thu kêu gào, dùng móng tay sắc bén hung hăng chộp về phía cô.
Hứa Trúc Linh nhanh chóng né tránh, nhưng phía sau là bàn ghế, eo của cô không cẩn thận đụng vào một cái bài, cô đau đến mức hít một hơi thật sâu.
Cô không thể tránh được, cơ thể ngửa ra sau, né được trong phút chốc.
Móng tay của Hứa Đan Thu cào vào cổ cô, cổ cô trong nháy mắt chảy đầy máu.
Hứa Trúc Linh thấy giải thích không có tác dụng, không khỏi nghiến chặt răng..
Cô đã nhường nhịn đủ nhiều rồi! Cô nhân cơ hội, ngay lập tức bắt được tay của Hứa Đan Thu, lạnh nhạt nói: "Chị không nên quá đáng, từ nhỏ đến lớn tôi đều nhường nhịn chị. Nếu không phải vì chị, tôi cũng sẽ không phải đính hôn với Cố Thành Trung khi vừa mới trưởng thành! Chị không muốn gả cho người ta, bắt tôi chịu trách nhiệm thay chị, chẳng lẽ như thế vẫn chưa đủ sao? Huống hồ, nuôi lớn tôi là cha, không phải mẹ và chị! Nếu chị lại động vào tôi một lần nữa, chị có thể thử xem!”
Từ nhỏ đến lớn cô vẫn luôn nhường nhịn, vì muốn được sống an ổn ở cái nhà kia.
Cô không muốn bị bắt nạt, không muốn trở thành trò cười cho người khác, cho nên luôn sống cẩn thận từng li từng tí.
Nhưng hôm nay, cô đã rời khỏi nhà họ Hứa, đã trở thành vợ của Cố Thành Trung, rốt cuộc đã thoát khỏi căn nhà đó. Dù gì đi chăng nữa thì cô cũng đã kết hôn với Cố Thành Trung, mà Hứa Đan Thu là bạn gái của Cố Trường An, nói thế nào đi chăng nữa, thân phận của cô cũng lớn hơn cô ta rất nhiều, cô ta có tư cách gì để dạy dỗ cô chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT