“…”

Cố Thành Trung nghe thấy thế, sắc mặt trầm xuống, không thèm nhìn qua đó.

“Ừm, cô Trúc Linh kêu tôi xuống nhà bếp phụ giúp, tôi đi trước đây ạ.”

Khương Anh Tùng vội vàng đi khỏi.

Cố Thành Trung đau đầu xoa xoa ấn đường.

Hình như anh đã hoàn toàn ghen tuông, lúc trước Hứa Trúc Linh cười trêu ghẹo bản thân, anh còn không chịu thừa nhận.

Đường đường là đàn ông con trai, kiểu ghen tuông vớ vẩn này, thật sự không đáng mắc phải.

Nhưng… không nhịn được.

Khương Anh Tùng đi đến nhà bếp, Hứa Trúc Linh đang học nấu ăn với cô Lan, nhìn thấy anh ta đến, nói: “Cố Thành Trung vẫn ổn chứ? Đến bây giờ vẫn còn ở trong thư phòng chưa ra, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì rồi?”

“Anh Trung hả, là ghen rồi, đang phát bực một mình đó!”

Khương Anh Tùng không nhịn được nên trêu đùa nói.

“Ghen?”

“Đúng vậy, nhìn thấy có người tỏ tình với cô, còn làm hoành tráng như vậy nữa nên bị kích động chứ gì. Tôi vẫn luôn nghĩ anh Trung rất rộng lượng, nhưng bây giờ xem ra, không ngờ lại là một kẻ bụng dạ hẹp hòi.”

“Cậu nói những lời này thì phải cẩn thận một chút, đừng để cậu Trung nghe thấy.”

Cô Lan vừa cười vừa nói.

Khương Anh Tùng nghe thấy lập tức quay người lại nhìn đằng sau, xác nhận Cố Thành Trung chưa xuống mới thở phào nhẹ nhõm.

Đột nhiên Hứa Trúc Linh nghĩ đến một việc.

“Anh làm việc cho Cố Thành Trung bao lâu rồi?”

“Hơn bốn năm rồi, cũng sắp được năm năm.”

“Vậy thì chính là sau khi Cố Thành Trung trở về nước thì anh đã đi theo anh ấy?”

“Ừm, là như vậy không sai.”

“Vậy những chuyện trước kia của anh ấy, anh có biết không?”

“Chuyện này…tôi cũng không rõ, chú An vẫn luôn đi theo anh Trung, có thể chú ấy sẽ hiểu rõ mọi chuyện hơn. Những chuyện riêng tư của bốn năm trước thì tôi không biết, anh Trung cũng chưa từng nói với tôi chuyện gì. Con người anh Trung cô cũng biết rồi đó, rất ít khi nhắc đến chuyện trong quá khứ.”

Nghe xong, đột nhiên Hứa Trúc Linh cảm thấy Khương Anh Tùng nói rất đúng.

Cố Thành Trung quả thật chưa từng nhắc đến quá khứ.

Cô chỉ biết anh đã trải qua rất khó khăn, bốn năm này rất không vui vẻ, luôn bị thù hận dày vò.

Nhưng anh của bốn năm trước là như thế nào?

Cô nhìn thấy những tấm ảnh bị cắt mất một nửa ở trong thư phòng, anh và Cố Thiện Linh đứng cạnh nhau cười rất rực rỡ.

Anh của lúc đó, trong ánh mắt không có phức tạp đến như vậy.

Cố Thành Trung của lúc trước là như thế nào?

Cô không kiềm được, có chút tò mò.

Chính vào lúc này, chú An xuống lầu, đến bên này xem thử.

Hứa Trúc Linh biết là không được truy hỏi. “Dáng vẻ lúc trước của cậu Trung?”

Chú An nghe thấy, ánh mắt có chút loé sáng.

“Không xảy ra chuyện đó, anh ấy lúc London là người như thế nào? Chú chỉ cần lén nói cho cháu biết có phải là có rất nhiều cô gái theo đuổi anh ấy không là được rồi, cháu hứng thú với cái này hơn, cuộc sống tình cảm của anh ấy.”

Cô cười hi hi nói, cô nghĩ Cố Thành Trung đẹp trai như vậy, chắc chắn lúc trước cũng là kiểu vạn người mê.

Con gái nước ngoài lại thoải mái, mạnh dạng như vậy, chắc chắn người theo đuổi anh sẽ không ít.

“Cái này…cuộc sống tình cảm của cậu Trung, tôi cũng không rõ lắm, tôi chỉ phụ trách chăm lo cuộc sống thường ngày của hai anh em bọn họ thôi. Cậu hai và cô Dĩ Tình ở bên nhau từ lúc nào, tôi cũng không biết nữa mà.”

Chú An giả vờ ngớ ngẩn để cho qua.

Ông ấy cũng không thể nói cho Hứa Trúc Linh biết, trước lúc này cậu Trung cũng đã từng có một mối tình cũ khó quên được.

Còn là mối tình đầu của Cậu Trung, cậu Trung đã cho đi rất nhiều, nhưng lại nhận lại bằng cách này.

Cô ta lại là một trong những hung thủ giết hại cậu hai, sau đó mối tình này cũng không từ mà biệt.

Sau khi Cổ Thành Trung trở về nước, con người ở London này cũng hoàn toàn biến mất.

Nghe nói người phụ nữ đó vì tìm kiếm anh mà suýt nữa đào lên cả ba thước đất, gây lên chấn động rất lớn ở London.

Suốt bốn năm nay, cậu Trung chưa từng nhắc đến tên của người phụ nữ đó, cũng sớm đã trở thành điều cấm kị.

“Đến chú cũng không biết? Thần bí như vậy sao?”

“Nếu như lúc trước cậu Trung yêu đương cùng người khác, cô sẽ không ghen à?”

“Sẽ không đâu.”

“Tại sao?”

“Có người thích anh ấy, vậy thì chứng minh anh ấy rất có sức hút, chứng minh người đàn ông mà cháu chọn là đúng rồi. Không biết cũng không sao, chỉ cần sau này sống tốt là được rồi.”

Hứa Trúc Linh nhún nhún vai không sao, cũng không hỏi thêm gì nữa, dù sao có hỏi nữa chú An cũng không biết.

Chú An rời khỏi phòng bếp, nhìn bóng lưng Hứa Trúc Linh một cái, thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng hi vọng bọn họ sẽ không chạm mặt nhau, ông ấy hiểu quá rõ tính khí của Lucia, mạnh mẽ đến như vậy, bối cảnh gia đình lại hùng hậu, vẫn luôn trên người khác.

Cô Trúc Linh lòng dạ lương thiện làm sao có thể đấu lại cô ta?

Rất nhanh thì đã đến thời gian dùng bữa tối, Hứa Trúc Linh lên lầu kêu Cố Thành Trung ăn cơm.

“Hoàng thượng, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi, mời ngài xuống dùng bữa ạ?”

Cô gõ gõ cửa, hận không thể dán luôn tại lên cánh cửa, nghe lén động tĩnh ở bên trong.

Tiếng lách cách, cửa phong bất ngờ mở ra, cả người cô ngã vào lòng Cố Thành Trung.

“Chú ba Cố.”

“Không phải hoàng thượng hả?” Cố Thành Trung nhíu mày nói.

Hứa Trúc Linh nghe thấy liền bật cười, nhảy vọt lên, trực tiếp nhảy lên người Cổ Thành Trung.

Phản ứng của anh cũng rất nhanh, hai tay lập tức giữ lấy mông cô, còn cô lại thuận thế hai chân kẹp trên eo anh.

Cánh tay trắng như củ sen của cô ôm trên cổ anh, cả người cứ giống như con gấu túi.

“Hoàng thượng nguôi giận rồi chưa? Có cần thần thiếp dỗ người không?”

“Ừm, em dỗ anh đi.”

Anh không vội ra ngoài mà lại quay trở về chỗ ngồi, đặt Hứa Trúc Linh lên bàn làm việc.

Bàn làm việc thần thánh như vậy lại bị cô coi như băng ghế, mấy văn kiện dưới mông cô có khi lại lên đến mấy ngàn tỉ.

“Hôn anh, ôm anh? Dỗ anh như thế này à?”

“Được.”

Cố Thành Trung gật đầu, thể hiện chấp nhận.

Hứa Trúc Linh tiến lên trước một chút, hôn lên má anh, sau đó lại ôm một lúc.

“Được rồi, được rồi, đừng tức giận nữa, bọn họ vẫn còn đợi chúng ra xuống ăn cơm nữa kìa.”

“Em có cảm thấy anh bụng dạ hẹp hòi không?”

Cố Thành Trung hỏi.

Một tay anh đặt trên huyệt thái dương, xoa xoa nhẹ, cảm thấy hơi đau đầu.

Sự độ lượng của anh thật sự càng ngày càng nhỏ rồi.

“Em có thể nói..thật không?”

“Ừm, không đánh em.”

“Lúc nãy anh lái xe thật sự quá đẹp trai đi, xoẹt xoẹt một tiếng thì đã đè nát hết cả một đám hoa hồng. Anh không nhìn thấy dáng vẻ sợ chết khiếp của người đàn ông đó, chỉ sợ anh tông qua đó. Em cũng bị anh doạ sợ muốn chết, sợ anh phạm tội. Không ngờ kĩ thuật lái xe của anh lại tốt như vậy, thật sự quá ngầu đi.”

Cố Thành Trung nghe thấy những lời này cũng không biết nên giận hay nên cười.

Mạch suy nghĩ của phụ nữa, thật sự không thể dùng tư duy của người bình thường đi tìm hiểu được mài Cô lại cảm thấy lúc đó ngầu?

Cô có biết không, anh thật sự sợ bản thân không khống chế nổi.

Suýt nữa thì đã xuống xe cảnh cáo cho anh ta một trận.

“Người đàn ông của em quả nhiên là ưu tú nhất, không những đẹp trai mà còn giỏi kiếm tiền, kĩ thuật đua xe lại tốt như vậy, thật sự là cái gì cũng làm được à nhai”

“Cô nhóc khen những điểm tốt của anh, nói đến đảo lộn trời đất.

Thấy gương mặt sùng bái của cô nhìn mình, Cố Thành Trung lại có cảm giác thành tựu.

Anh ôm cô vào lòng, để cô ngồi vững vàng trên chân mình, nói: “Ừm, anh ra lệnh cho em, trong lòng em anh phải luôn là tốt nhất, không được xuất hiện bất cứ vết tích nào. Nếu như anh đã ưu tú như vậy, vậy thì em không có lý do gì không yêu anh, có hiểu chưa?”

“Đúng, đúng, đúng, thần thiếp tuân lệnh, vậy hoàng thượng có thể xuống ăn cơm rồi chưa?”

“Ừm, đưa điện thoại cho anh.”

“Làm gì? Còn muốn tra điện thoại?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play