“Tôi… tôi vừa mua bữa sáng, em ăn đi… em bị thương phải bồi bổ cho khỏe. Còn… còn nóng.”
Anh còn chưa nói xong thì Bạch Minh Châu không chờ nổi mà từ chối.
“Trở về luyện tiếng phổ thông đi, tạm biệt.”
Cô ta tranh thủ thời gian đi nhanh nhưng… vẫn tới muộn.
Trễ một phút.
Tức chết mà.
Biết vậy đã không nghe anh ấy lắp ba lắp bắp nói xong câu kia.
Tháng này xem như bỏ.
Cô ta ngồi trên ghế tức đến nỗi muốn băm Ôn Mạc Ngôn thành trăm mảnh.
Cuối tháng và đầu tháng là khoảng thời gian phòng tài vụ bận rộn nhất bởi nhân viên công ty cũng trên dưới mấy ngàn, đều cần phải thống kê từng người cũng như hạch toán tiền lương. Cô ta bận đến sứt đầu mẻ trán, mãi đến giờ cơm trưa mới có thời gian nghỉ đi ăn cơm với đồng nghiệp.
Kể từ khi các đồng nghiệp biết cô là đời thứ ba trong gia đình có công với cách mạng đã trở nên khách sáo với cô ta khá nhiều, chắc có lẽ bởi kiêng dè thân phận.
Lúc ăn cơm, hai bên cách vách đều đang thảo luận về một anh chàng đẹp trai vừa mới đến phòng kế hoạch.
Dáng vẻ chính chắn, nhã nhặn, đẹp trai hơn người.
Bạch Minh Châu còn đang tò mò người đó là ai thì đồng nghiệp bên cạnh chọc cánh tay cô ta, chỉ ở phía trước: “Mau nhìn kìa, trai đẹp tới, chính là anh ấy!”
Bạch Minh Châu ngước mắt nhìn, cô ta không ngờ người đó là Ôn Mạc Ngôn nên nhíu chặt mày.
Vừa nhớ anh ấy mang vận xui là cô ta tranh thủ chuồn trước.
“Tôi ăn xong rồi, mọi người cứ dùng bữa tiếp nhé…”
Cô cúi đầu bưng suất cơm muốn rời đi, hi vọng Ôn Mạc Ngôn sẽ không phát hiện ra cô ta.
Không ngờ Ôn Mạc Ngôn là tìm cô ta, trông thấy cô ta sắp rời đi nên cũng tăng tốc độ đi đến.
Nhưng anh ấy bị trượt chân, thế là theo quán tính, anh ấy đẩy người phía trước ngã xuống.
Bạch Minh Châu lại trở thành đệm lưng cho người ta thêm một lần nữa.
“Mẹ nó.”
Khoảnh khắc Bạch Minh Châu ngã xuống, cô ta chỉ kịp thốt ra hai từ này.
Cái mông đập mạnh xuống đất đau muốn chết.
Ôn Mạc Ngôn nằm trên người Bạch Minh Châu, tay.. đặt trên ngực cô ta.
Anh thấy vậy liền hoảng hốt, anh nhanh chóng bỏ tay ra rồi chống tay ngồi dậy.
“Cái kia… Anh xin lỗi. em có sao không? Anh kéo em dậy..”
Ôn Mạc Ngôn muốn đỡ Bạch Minh Châu đứng dậy nhưng cô ta nhanh chóng từ chối.
“Cái kia… Em cảm thấy bát tự của chúng ta không hợp, số mệnh tương khắc cho nên chúng ta nên hạn chế tiếp xúc. Anh đi phòng kế hoạch của anh, em ở phòng tài vụ của em, hai bên nước sông không phạm nước giếng.”
Bạch Minh Châu xoa cái mông đau của mình, cô ta khập khễnh rời khỏi nhà ăn.
Quần áo bị nước canh làm bẩn.
Cô chán nản đi vào phòng vệ sinh rửa không ngờ lúc trở về liền trông thấy một hộp quà trên bàn làm việc.
Những người xung quanh nhìn cô cười dường như tất cả đều ngầm hiểu với nhau một bí mật nhỏ.
“Ai tặng thế? Thứ gì vậy?” “Cô mở ra xem sẽ biết thôi. Chúng tôi cũng rất tò mò.”
Mọi người trong phòng ồn ào lên tiếng.
Bạch Minh Châu nghi ngờ mở ra xem, đó là một bộ quần áo mới, cô ta nhận ra nhãn hiệu này là cửa hàng kế bên công ty, hơn nữa giá không rẻ.
Phía trên có dán tờ giấy ghi rõ ba chữ “Anh xin lỗi”.
Thì ra là của Ôn Mạc Ngôn.
Cô ta nhanh chóng đậy nắp hộp rồi cất vào ngăn tủ.
Các đồng nghiệp nhiều chuyện chạy đến, mồm năm miệng mười hỏi: “Cô có quan hệ gì với anh đẹp trai ở phòng kế hoạch vậy? Buổi sáng tôi thấy hai người nói chuyện dưới lầu, rồi chuyện ở nhà ăn nữa, anh ấy làm bẩn quần áo cô nên mua đồ mới trả lại. Hai người không phải là..”
Phía sau đó không cần nói cũng biết là có ý gì.
Bạch Minh Châu nghe vậy liền đau đầu.
“Hai người rất xứng đôi, trai tài gái sắc! Cũng không biết gia cảnh anh ấy thế nào, nếu ổn thì cô có thể suy nghĩ đấy!
Bạch Minh Châu liên tục lắc đầu rồi trả lời.
“Tôi hoàn toàn không có quan hệ với anh ấy, chỉ cần thấy là gặp chuyện xui xẻo. Hơn nữa anh ấy cũng không mẫu chồng tương lai của tôi, tôi ghét nhất là loại đàn ông yếu đuối giống như con gái vậy.”
Nếu như một ngày nào đó Ôn Mạc Ngôn come out, thì chắc chắn sẽ là thụ!
“Thật sao? Cô xác định không có gì với anh ấy à? Nếu vậy chị em chúng tôi ra tay đấy, khó khăn lắm mới gặp anh đẹp trai thế mà, chúng tôi sẽ không bỏ qua!”
“Các cô cứ làm đi, đừng khách sáo với tôi.”
“Vậy thì tốt, lỡ cô muốn thì sao chúng tôi có cửa giành lại với cô đây. Tôi thấy anh ấy… tám phần là chim non, nhìn thấy con gái sẽ xấu hổ, chắc chắn là xử nam rồi.”
“Thật à? Em thích lắm đấy! Chị dạy tụi em đi mà!
“Mặc dù chúng ta không cùng phòng nhưng hai phòng kế hoạch và phòng tài vụ rất gần nhau. Có đôi khi xã giao nhiều, họ còn mượn người ở phòng tài vụ chúng ta đi giúp, nói không chừng chúng ta sẽ nhanh có cơ hội tiếp xúc với anh đẹp trai nha!”
Bạch Minh Châu nhìn các cô sôi nổi bèn im lặng rời đi.
Cô ta gọi điện thoại cho Hứa Trúc Linh hỏi vì sao Ôn Mạc Ngôn lại xuất hiện trong công ty.
“Hình như anh ấy đến học lấy kinh nghiệm? Tớ cũng không rõ lắm, anh ấy gặp cậu rồi à?”
“Đừng nói nữa, anh ấy khắc với tớ!” Bạch Minh Châu than thở. Đúng lúc này, quản lí tới thông báo phòng kế hoạch lại tới mượn người.
Phòng kế hoạch nam nhiều nữ ít, lúc xã giao sẽ cần phái nữ ra mặt, mà đó là người có thể uống rượu.
Hai phòng ở gần nhau nên thường xuyên đến mượn người.
Bạch Minh Châu ngồi ở góc hẻo lánh, dù sao việc cũng không tới tay cô.
Nhân viên nữ có thể uống rượu tốt, còn cô chỉ tầm trung mà thôi.
Không ngờ quản lí hỏi một vòng lại phát hiện tối hôm nay mọi người đều không rảnh.
Không dẫn con về nhà thì cũng vừa mang thai không thể uống rượu.
Cuối cùng, ánh mắt quản lí va trúng Bạch Minh Châu.
“Minh Châu, cô qua đây.”
Trái tim của Bạch Minh Châu lộp bộp một tiếng, thầm kêu không ổn.
“Tớ không nói với cậu nữa, tớ nghĩ ngày chết của tớ tới rồi.”
Cô ta vội cúp điện thoại, bị quản lí gọi vào phòng.
Vốn quản lí đang trong thời kỳ mãn kinh nhưng nhìn thân thế của Bạch Minh Châu nên cũng không dám la lối om sòm.
Dù sao hiện tại Bạch Minh Châu đã là nhân viên chính thức, biểu hiện cũng rất xuất sắc.
“Minh Châu à, bốn giờ chiều này cô đi xã giao với người ở phòng kế hoạch, phòng đó có tận hai tiệc nên cân một nhân viên nữ biết uống rượu. Làm xong sẽ trích phần trăm cho cô, tôi sẽ thông báo cho bên kia.”
“Cái này… Tôi có thể từ chối không?”
Cô khó khăn nói.
“Khó lắm tôi mới nhờ cô một lần, chẳng lẽ cô không cho người quản lí này chút mặt mũi sao? Xem như tồi xin cô, tôi sẽ tăng lương cho.”
“Vậy được ạ.”
Bạch Minh Châu nhận mệnh.
Cô ta nghĩ Ôn Mạc Ngôn là con ông cháu cha được cưng chiều từ nhỏ nên chắc hẳn anh ấy sẽ không đi loại tiệc xã giao này đâu.
Dù sao với quan hệ của anh với Cố Hàn Châu, tuy là nhân viên bình thường thì quản lí ở bên trên sẽ hiểu mà không ép buộc anh.
Ôn Mạc Ngôn không thể uống rượu, ở bữa cơm hôm đó cô đã phát hiện.
Cố Hàn Châu còn uống hai li, trong khi anh ấy không đụng một giọt nên chắc là tửu lượng khá tệ.
Mà hôm nay lại có hai tiệc xã giao, cô ta nghĩ bản thân cũng không xui tới nỗi sẽ gặp Ôn Mạc Ngôn. Nghĩ như vậ nên lòng nhẹ nhõm hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT