Anh lập tức thả Hứa Trúc Linh ra, cô đau tới mức lông mày xinh đẹp nhíu chặt lại, lông mi ươn ướt, vành mắt đã đỏ hồng lên.

Cô có chút sợ hãi nhìn bản thân, ánh mắt vô cùng vô tội.

Trái tim anh run lên bần bật.

Anh lạnh lùng lí trí như vậy, đêm nay… lại giống như bị điên.

Anh lùi ra xa, thân thể nặng nề ngồi xuống ghế, hai tay nắm chặt vô lăng.

Chết tiệt thật, anh suýt nữa không kiềm chế nổi.

Anh thở hổn hển, không khí trong khoang xe trở nên kì quái.

Hứa Trúc Linh miễn cưỡng chỉnh lại quần áo, che đi những vùng da bị lộ ra ngoài.

Cố Thành Trung nhìn thấy, bèn cởi áo khoác ngoài khoác lên người cô.

“Xin lỗi!” Anh khàn giọng nói, giọng nói có chút run rẩy.

“Không… không sao đâu, em vốn là của anh, muốn sớm hay muộn cũng không sao cả…”

Cô nhẹ giọng nói, có chút sợ hãi, trước giờ cô chưa từng thấy Cố Thành Trung như vậy.

Thật đáng sợ, giống như mọt con sói hoang dã, muốn nuốt chửng cô đến xương cũng không chừa.

Cố Thành Trung nghe vậy, trái tim run rẩy kịch liệt.

Sau đó, khóe miệng anh cong lên tia cười nhạo, một tiếng ngắn ngủi, mạnh mẽ đập vào trái tim cô.

Cô nhìn Cố Thành Trung, trên mặt anh có vài phần cô đơn.

Thực ra cô vẫn luôn không hiểu, tại sao Cố Thành Trung lại tức giận?

Chiếc xe tiếp tục khởi động, một đường không nói gì, không khí rất áp lực.

Sau khi đến nhà, anh cũng không nói thêm điều gì mà lao thẳng vào phòng sách.

Đến cả chú An cũng nhìn ra có gì đó không đúng, hỏi anh bị làm sao.

Hứa Trúc Linh nhẹ lắc đầu, cũng rất mờ mịt.

Là cô làm sai gì đó rồi sao?

Cô đổi một bộ quần áo hoàn chỉnh khác, do dự một lúc, rồi đến phòng bếp hâm nóng lại cốc sữa bò đưa đến phòng sách.

Cô gõ cửa: “Cái đó… em có thể vào không?”

“Có chuyện gì sao?”

“Em hâm nóng sữa rồi.”

“Anh còn có việc, không muốn uống, em uống rồi đi ngủ sớm đi.”

Giọng nói Cố Thành Trung có chút lạnh lùng xa lạ, khiến cô hơi hoảng loạn.

Quen biết lâu như vậy rồi, anh chưa từng dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với cô.

Khẳng định là cô làm sai rồi, nếu không sao anh vẫn tức giận mãi vậy chứ.

Nhưng đầu óc cô ngốc nghếch, thật sự không đoán nổi rốt cuộc bản thân sai ở đâu.

Anh lại không muốn gặp cô, là không thích cô rồi sao?

Trong lòng Hứa Trúc Linh rối rắm bộn bề, đột nhiên nghĩ tới sự tủi thân của mấy ngày nay, mệt muốn chết còn phải cố chống đỡ, chỉ là muốn trở nên tốt hơn, tốt hơn một chút.

Nhưng cô vẫn chưa thành công, đã làm anh giận rồi.

Thật thất bại.

Quả nhiên, câu nói “chim ngốc bay trước*” cũng là lừa người. (*ý nói người biết mình sức yếu, sợ mình thua kém thì nên hành động trước).

Chim ngốc vẫn là chim ngốc, cả đời đều không bay lên nổi!

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Cố Thành Trung trong phòng sách căn bản không thể bình tĩnh được tâm trạng để làm việc, chỉ nghĩ đến hành vi mạnh bạn vừa nãy, anh lại không thể tha thứ cho bản thân.

Anh thế mà lại đố kị đến phát điên, muốn chiếm lấy cô, như vậy sẽ không cần lo lắng người đàn ông khác thương nhớ cô.

Trước đây anh khinh thường cách làm này đến mức nào, nhưng bây giờ anh choáng váng đầu óc, suýt chút nữa làm hại đến Hứa Trúc Linh.

Tâm tình anh hết sức nặng nề, huyệt thái dương nhảy lên giật giật, đau vô cùng. Anh nhìn thời gian, đã sắp hai mươi giờ rồi, cô nhất định đã tắm rửa xong lên giường rồi.

Anh đẩy cửa bước ra, không ngờ Hứa Trúc Linh lại dựa vào tường ngủ ngục.

Cô vẫn chưa đi.

Bên tay vẫn còn cốc sữa, sớm đã lạnh ngắt.

Bây giờ vừa mới sang xuân không lâu, buổi tối rất lạnh, cô sẽ ốm mất. Anh vội vàng ôm ngang cô lên, đánh thức người đang trong giấc nồng.

Cô thật sự rất mệt mỏi, cho nên không chống cự được nữa, đầu óc nặng nề mà ngủ thiếp đi.

Cô mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, nhìn thấy Cố Thành Trung, vội vàng nói: “Cuối cùng anh cũng ra rồi?”

“Không phải bảo em đừng đợi anh, ngủ sớm một chút sao?”

“Anh đang giận em đúng không? Hôm nay em có chỗ nào làm không tốt sao? Là bởi vì em cùng người đàn ông khác đụng chạm sao, nếu anh không thích, em sẽ nói với mẹ nuôi, quảng cáo này không nhận nữa là được. Dù sao bây giờ thân phận em đã rất tôn quý rồi, cũng không tiếc số tiền ấy, người đàn ông của em có rất nhiều tiền…

Hứa Trúc Linh vội vàng nói.

“Anh đừng giận nữa, em chỉ là muốn nỗ lực trở nên tốt hơn, xứng đáng với anh hơn mà thôi. Nếu anh không thích em như vậy, vậy em cố gắng có ích gì chứ?”

Hứa Trúc Linh rất sợ…

Rất sợ sẽ có một ngày, anh sẽ trở thành trung tâm của cuộc đời cô, sẽ trở nên mất đi chính mình.

Nhưng ngày ấy vẫn là đến rồi.

Sau khi cô rời khỏi Cố Thành Trung, cũng có thể sống thật tốt.

Nhưng trong tim khó chịu, ngày tháng cũng khó mà qua.

Cô không muốn anh tức giận, cũng không muốn anh không vui.

Cố Thành Trung nghe xong những lời này, trái tim mềm nhũn ra, gắt gao ôm cô vào trong lòng.

Cô gái nhỏ ngốc nghếch này, rõ ràng là anh sai mà. Anh ôm cô trở về phòng ngủ, đặt lên giường, vuốt đầu cô nói: “Lúc ở trên xe, có phải đã dọa em sợ rồi không?”

“Có một chút, nhưng… nếu anh thật sự muốn em, em sẽ không phản kháng đâu. Em vốn là của anh mà, em là vợ của chú ba Cố, không phải sao?”

“Đúng thế, em là vợ của anh, sao anh lại nỡ làm hại em được.”

“Anh không giận em, anh giận bản thân mình không độ lượng, nhìn thấy em ngày càng tốt lên, ngày càng có nhiều người thích em ủng hộ em, anh ngược lại còn keo kiệt nữa. Em nói, có phải anh rất tệ không?”

“Em trở nên tốt hơn… anh không thích sao?”

“Thích chứ, em như nào anh cũng đều thích. Anh thích, người khác cũng sẽ thích. Anh biết như vậy đối với em là điều tốt, anh cũng nên ủng hộ em, nhưng anh không cách nào khống chế nổi bản thân…”

Cố Thành Trung khẽ nói: “Bây giờ thì tốt rồi, anh đã nghĩ thông rồi, em tiếp tục làm những việc em thích, cố gắng trở nên tốt hơn. Anh cũng sẽ không lo lắng nữa, bởi vì anh cũng tin rằng sẽ không ai đánh bại được anh. Anh nên có tự tin như vậy mới đúng, ở cùng với em, anh vốn luôn bày mưu tính kế, đều phải trở nên cẩn thận từng li một rồi.

Nếu truyền ra ngoài, anh sẽ bị cười mất.”

Anh cố ra vẻ thoải mái nói.

“Anh cũng sẽ sợ sao? Anh sợ em bị người khác cướp mất? Hóa ra… không phải chỉ có mình em sợ hãi, hai chúng ta cũng coi như công bằng rồi. Xem ra bây giờ em thật sự rất xuất sắc rồi, đều bắt đầu khiến chú ba Gố lo lắng sợ sệt rồi.”

“Ừ, em rất xuất sắc, anh nên vì em mà kiêu ngạo mới đúng. Người ưu tú như em, là do một tay anh bồi dưỡng ma.

“Nói câu này, có chút kì lạ, làm như anh là bố em ấy. Ngọc Vy nói, người đàn ông thích ở trên giường khiến phụ nữ kêu anh ta là bố, tại sao chứ?”

“g HU Chủ đề chuyển quá nhanh, đại não Cố Thành Trung không kịp xoay chuyển.

Cảm giác vẻ mặt đắc ý của anh không hề sai, Hứa Trúc Linh đích thực là do một tay anh bồi dưỡng mà ra.

Anh chững chạc đàng hoàng, vô cùng nghiêm túc.

Nhưng… sao từ trong miệng cô nói ra, lại trở nên sắc tình như vậy chứ.

Cố Vi chết tiệt, độc dược thật sự thâm sâu, sao dạy những thứ không thích hợp trẻ con cho cô chứ?

“Ngọc Vy nói nhưng thứ loạn xì ngầu vớ vẩn cho em, em đều quên hết sạch sẽ cho anh, đó là tư tưởng không khỏe mạnh, hiểu không?”

“Không khỏe mạnh, tại sao không khỏe mạnh? Từ “bổ” này làm sao chứ?

Đàn ông các anh rất thích sao?”

Cố Thành Trung nghe xong đầu đầy vạch đen, anh nên giải thích thế nào về… vấn đề sắc tình này chứ?

“Chuyện của người lớn, trẻ con đừng hỏi.”

Cố Thành Trung u sầu nói.

Cô rõ ràng cái gì cũng chưa làm, sao lại dễ dàng kích thích hỏa dục trong người anh vậy chứ. Chết tiệt thật!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play