Tiệm này kinh doanh rất tốt, đã muộn rồi nhưng vẫn còn người xếp hàng trước cửa.
Nghe người xếp hàng phía trước nói, cửa tiệm này còn mở đến tận mười hai rưỡi, mới lục tục thu dọn đồ.
Hứa Trúc Linh không nhịn được thốt lên, buôn bán tốt quá.
“Chú ba Cố, sau này em có nên mở của tiệm không, chuyên bán đồ ăn?”
“Ừ, em làm ông chủ, có cần anh đi ứng tuyển bà chủ không?” Anh cười nói.
“Anh ấy à, chỉ có phá thôi, muốn làm bà chủ của em à, phải làm kiểm tra đã.”
“Được thôi, chắc chắn anh sẽ vượt qua.”
Sắp đến lượt bọn họ rồi, ấn tượng của ông chủ với Cố Thành Trung rất sâu, dẫu sao cũng chỉ có mình anh mặc vét đi giày da, ăn mặc chỉnh tề lịch sự đến vậy.
Mỗi một hành vi cử chỉ đều thể hiện bản thân anh không hề tầm thường, có phong thái của quý nhân.
Nổi bật giữa đám người, khiến người ta liếc nhìn cũng khó mà quên nổi.
“Chào cậu, cậu lại đến rồi.”
Ông chủ là một ông chú trung niên, nói chuyện rất khách sáo, rất là điềm đạm.
“Ừ, đưa bạn gái đến cùng ạ. Cô ấy rất thích bánh của tiệm chú.”
“Vâng vâng, bánh của chú ăn ngon lắm, vỏ mỏng lại nhiều thịt, ngoài giòn trong mềm.”
“Bạn gái cậu xinh thật đấy, mồm miệng dẻo quoẹo. Vừa hay, có một mẻ vừa ra lò, còn nóng hôi hổi, tôi tặng thêm cho hai cái coi như cảm ơn vì đã ghé tiệm.”
“Chú khách sáo rồi.” Cố Thành Trung lễ phép đáp.
“Thấy cậu cũng là quý nhân, sau này đến đây mua hàng thì không cần xếp hàng nữa, nói với tôi một tiếng tôi gói cho.”
Bác trai tốt quá, cũng rất nhiệt tình.
Cổ Thành Trung cười, nhẹ lắc đầu: “Không cần ạ, xếp hàng cũng không vấn đề gì, tôi thích ở cạnh cô ấy.”
“Xem ra, cậu đây rất thích cô gái này. Bánh bao của hai người đây, cầm lấy rồi di thong thả nhé.”
“Cảm ơn ông chủ” Hứa Trúc Linh vui vẻ nói. Cô định trả tiền nhưng không ngờ anh đã cầm điện thoại lên, đã học được cách chuyển khoản rồi.
“Hả? Anh đã học được cách chuyển khoản rồi à?”
“Rất khó sao? Trước đây anh không cần trả tiền, cho nên không mang theo tiền. Nếu cần trả tiền thì cũng quẹt thẻ.”
“Em nói anh lớn tuổi, xa rời xã hội, những app trên điện thoại của em anh đều không có, bây giờ điện thoại em có gì thì điện thoại của anh cũng có.”
“ở cạnh cô bé ngốc này, tất nhiên anh phải chuẩn bị ít tiền lẻ rồi, có thể những thứ em thích không đắt tiền. Anh là đàn ông, cho dù một nghìn đi nữa cũng không nên để em phải trả. Đạo lí này, anh vẫn hiểu được.”
Hứa Trúc Linh nghe được những lời này, trong tim thấy rất ấm áp.
Cô đặc biệt cầm điện thoại của anh, đừng nói là app đến cả hình nền cũng giống nhau.
“Chú ba Cố, anh thành ông chú rồi mà còn dùng hình nền lợn Peppa trẻ con này hả, có thích hợp không?”
“Ai dám nói hình nền của anh có vấn đề? Để người đó ra đây, nói thẳng mặt anh đi.”
“Em nè!”
Hứa Trúc Linh bí mật nói.
“Trước mặt anh, em có mọi đặc quyền, muốn làm gì anh thì làm.”
Khi cô nghe được câu “muốn làm gì anh thì làm” thì sắc mặt hơi ửng hồng. Câu nói này nghe qua có vẻ không được lành mạnh lắm thì phải?
Cô tức giận trợn mắt, tiếp tực tra hỏi.
“Anh tải nhiều game như vậy, có biết chơi không?”
“Không biết, em có thể dạy anh.”
“Anh thông minh như vậy, mạt chược có bao nhiêu quân anh còn nhớ được, khi chơi game chắc chắn rất lợi hại, dạy lại anh, khéo anh còn vượt qua cả em nữa. Đợi đã, cái app tính kì kinh nguyệt này là sao? Cái này mà anh cũng tải hả?”
Sắc mặt cô trở nên kì quái, lẽ nào… Cố Thành Trung có sở thích kì cục chăng?
Cô tò mò mở ra, mới biết những kì kinh được ghi chép lại trông rất quen, đây… không phải là kì kinh của cô sao?
Ngoài lượng kinh nguyệt hàng tháng không hề ghi lại, những thứ khác đều được ghi.
Những ngày hành kinh có ăn uống ngủ nghỉ đúng quy luật hay không, tâm trạng thế nào, tần suất vận động như thể nào, đều được ghi chép rõ ràng.
Cô thấy rất lơ mơ, nhiều khi chính mình còn không nhớ rõ ngày hành kinh của mình, nhưng không biết tại sao, khi đến ngày thì trong balo của cô đã đặt sẵn băng vệ sinh khẩn cấp rồi.
Cô còn tưởng rằng mình đã để vào trước đó, lần trước vẫn chưa dùng hết.
Bây giờ ngẫm lại, lẽ nào đều do anh chuẩn bị cho mình?
“Anh… anh nhớ hết hả?”
“Từ lần đi công viên trò chơi mà em đột nhiên đến tháng, anh đều ghi nhớ lại. Cái app này cũng rất tiện lợi, lần sau sẽ để cho J&C đầu tư.”
“Hả…”
Ông lớn đúng là ông lớn, việc đầu tư chỉ là việc được quyết định trong giây phút.
Cô nhìn qua điện thoại rồi trả lại cho anh.
Nhưng Cố Thành Trung không nhận.
“Sao vậy?”
“Em còn chưa kiểm tra tin nhắn của anh, và cả lịch sử chat nữa. Bạn gái kiểm tra điện thoại của bạn trai, không phải đều thích xem cái này sao?”
“Em biết anh không như thế, sao em phải xem nữa chứ?”
“Em không sợ anh ngoại tình hả?”.
“Sợ chứ, tất nhiên là sợ rồi, dẫu trên đời này còn rất nhiều cô gái ưu tú hơn em, ngày nào em cũng lo sợ được không vậy? Nhưng em nghĩ rồi, có sợ cũng khẳng có tác dụng gì, dựa vào nó để tìm cảm giác an toàn thì không thực tế. Em nói rồi, em tin anh. Nếu anh không còn thích em nữa, anh có thể nói với em, em không phải loại người không biết điều, cho nên yêu được bỏ được.”
“Đừng nói bậy, anh không thích nghe những lời này.”
“Vâng vâng vâng, em không nói nữa.”
Cố Thành Trung nắm tay của cô, cùng ngồi xuống băng ghế cách đó không xa.
Anh rất tinh tế còn giúp cô lau qua mặt ghế.
“Ngồi đây ăn đi, chúng ta ăn vài cái, còn lại để Anh Tùng gói mang về.”
“Anh ấy không thích ăn cái này, em cứ ăn đi.”
“Thật ạ?”
“Vậy ăn thôi”
Hứa Trúc Linh vui vẻ nói.
Bánh bao vừa ra lò ăn rất ngon, cô không nhịn được mà mỗi miếng ăn trọn cái bánh.
Cố Thành Trung nhìn cô ngấu nghiến bánh bao, giống như đang thưởng thức món ngon nhất trên đời.
Vốn không có cảm giác thèm ăn, cũng cắn vài miếng thử xem.
Hương vị bình thường, không ngon bằng đầu bếp trong nhà làm.
Nhưng, thấy cô ăn ngon đến vậy, anh lại cảm thấy món bánh này là món ngon nhất trên đời.
Anh cắn từng miếng một, chậm rãi nhai. Hứa Trúc Linh liên tục lắc đầu nói: “Anh ăn kiểu đó chẳng thoải mái gì cả, ăn bánh bao phải một miếng một cái mới thích. Anh có biết, hồi tiểu học có học một bài văn, ‘Đánh hổ trên đồi Cảnh Dương, thấy Võ Tòng gọi mấy bát rượu, một đĩa thịt bò. Sau đó vừa uống rượu vừa ăn thịt, em rất thích cảm giác đó.”
“Giáo viên bắt chúng em đọc thuộc đoạn văn đó, em sẽ ghim đoạn đó, cũng rất muốn thử xem cảm giác đó như thế nào: “Ai, chỉ tiếc rằng khi đó nhà họ Hứa ăn cơm đều nơm nớp lo sợ, chỉ dám nhìn đĩa rau xanh trước mặt, đũa mà vươn dài ra thì Trân Cẩm Vân sẽ nói em vô giáo dục, giống như ma đói đầu thai vậy.
Rõ ràng em không ăn gì, bà ta chỉ không thích em mà thôi, cho nên hại em ăn khỏe như bây giờ.”
“Ăn được là có phúc, hơn nữa ăn nhiều cũng không béo, rất tốt.”
“Minh Châu cũng khen em vậy đó, nói em sẽ không lãng phí lương thực, đâu là chuyện tốt. Là truyền thống tốt đẹp của đất nước chúng ta, cần giữ gìn.”
“Yêu anh cũng là truyền thống tốt đẹp, cần phải giữ gìn.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT