“Hứa Trúc Linh bị bắt nạt ở đây, có cần tôi nói cho ông nghe xem từ nhỏ đến lớn con bé đã bị đối xử bất công thế nào không? Vợ tôi là nữ ngôi sao nổi tiếng, có tiếng nói với giới truyền thông. Nếu để mọi người biết rằng ông đã đối xử bất công với con mình thì họ sẽ nghĩ thế nào nhỉ?”
“Tôi còn điều tra được rằng Hứa Trúc Linh là con gái riêng của ông, chậc chậc, cuộc sống của ông ngày xưa cũng loạn đấy nhỉ? Tự mình đi làm hại con nhà người ta, khiến người ta mang thai mười tháng sinh cho ông một cô con gái, mỏi mắt mong chờ tiền nuôi con từ ông thì lại chỉ nhận được chút tiền đồ ăn nhỉ? Tin này mà được công khai ra ngoài thì liệu ông có định giải quyết nốt mấy món nợ phong lưu của mình năm xưa không?”
Hứa Trúc Linh nghe nói vậy thì mới hiểu ra.
Hóa ra Hứa Đức Thắng là một gã trăng hoa, không chỉ lừa tình mỗi mẹ cô.
Đã hái hoa ngắt cỏ bên ngoài, lau súng cướp cò nhưng lại không muốn chịu trách nhiệm.
Gã tồi!
Làm hại cô mấy năm qua vẫn luôn oán trách mẹ mình, đoán chừng mẹ cô cũng chỉ là một cô gái trẻ không biết nhìn người, gặp phải gã tồi này rồi bị lừa. Hứa Đức Thắng nghe vậy thì đảo mắt, thầm nghĩ cách giải quyết chuyện này.
Rõ ràng là ông ta đã giải quyết hết những khoản nợ phong lưu trước kia rồi mà, sao Ngôn Minh Phúc lại biết chứ?
Ông ta không biết Ngôn Minh Phúc biết những gì, cũng không dám mạo hiểm dễ dàng như vậy.
“Anh… anh muốn làm gì?”
“Bây giờ trên tay tôi có hai điểm yếu của ông, một là cuộc sống đời từ thác loạn cả ông, và việc ông đã ngược đãi Trúc Linh từ nhỏ đến lớn, phân biệt đối xử, lúc nào cũng đánh mắng con bé, bắt con bé phải sống với những người giúp việc, hầu như lúc nào cũng phải dùng đồ thừa của Hứa Đan Thu. Nếu tin này đưa cho bên truyền thông thì công ty mới lên sàn chứng khoán của ông sẽ không có ai dám mua cổ phiếu mà công ty ông phát hành ra đâu nhỉ?”
“Ông có tin là tôi có thể khiến nhà họ Hứa của ông ngoan ngoãn nộp đơn xin phá sản không?”
“Tin! Tôi tin! Anh Phúc… rốt cuộc thì anh muốn làm gì vậy?”
“Mục đích của tôi rất đơn giản, đây là một tờ đơn xin hủy bỏ quan hệ cha con, hãy ký tên đóng dấu rồi đến Ủy ban nhân dân để công chứng. Từ nay về sau, Hứa Trúc Linh sẽ là con gái nhà họ Ngôn, dù không phải là con đẻ nhưng còn hơn cả con đẻ, không liên quan gì đến nhà họ Hứa các công. Chỉ đơn giản vậy thôi.”
“Gì cơ!”
Hứa Đức Thắng trợn tròn mắt, nhìn lá đơn xóa bỏ quan hệ trước mặt, sau đó lại nhíu chặt mày lại.
Nếu như từ bỏ quan hệ thì từ nay về sau chỗ dựa tên Hứa Trúc Linh này sẽ chẳng liên quan gì đến mình nữa.
Với cả, nếu như không còn Hứa Trúc Linh đứng giữa nữa thì Cố Thành Trung có chịu buông tha cho ông ta nữa không?
Hứa Đức Thắng tính toán lợi hại, lắc đầu nguầy nguậy.
“Con bé là con gái tôi, tôi sẽ không từ bỏ đâu. Anh có giỏi thì cứ công khai những tin đó đi, dù đúng là ngày xưa tôi đã có nhiều món nợ phong lưu, nhưng đó là chuyện của rất nhiều năm trước rồi. Anh nói tôi ngược đãi con gái mình, nhưng có chứng cứ gì chứ?”
Hứa Trúc Linh nghe những lời nói vô liêm sỉ này thì tức đến mức cứng người lại, chỉ có thể siết chặt nắm đấm.
Hứa Trúc Linh không ngu, tất nhiên cũng hiểu là Hứa Đức Thắng đang muốn túm lấy cô như một cọng cỏ cứu mạng.
Nhưng cô lại chẳng có chút tình cảm gì với gia đình này nữa rồi.
Giải thoát được thì tốt!
Cô không để Ngôn Minh Phúc lên tiếng, lạnh lùng nói: “Ông muốn tự công khai ra với giới truyền thông những chuyện ông đã từng làm mấy năm qua hả? Tôi khác Hứa Đan Thu, người nào có mắt đều có thể nhìn ra điều đó. Ông không sợ bị vạch mặt thì cũng đừng có trách tôi vô tình.”
“Trúc Linh, dù thế nào thì bố cũng là bố của con, dù trước kia bố hơi bất công nhưng con cũng không thể cắt đứt quan hệ với bố được! Bố đồng ý với con, sau này bố sẽ sửa tính đó lại, vậy được không?”
Hứa Đức Thắng túm chặt lấy tay Hứa Trúc Linh, nhưng cô chỉ cảm thấy buồn nôn.
Cô chưa bao giờ gặp người nào tráo trở như thế này, bây giờ thấy cô có giá trị lợi dụng thì dở bài ca tình nghĩa bố con. Vậy nghĩa là ngày xưa cô không có giá trị lợi dụng nên ông ta cũng không coi cô là con gái luôn.
Nhiều năm như vậy, cô đã nhìn ra bản chất của ông ta rồi.
Hứa Trúc Linh rút tay ra, nói: “Bố nuôi, mẹ nuôi, nếu như ông ta không chịu cắt đứt quan hệ thì cứ công khai đi.”
“Cũng được, dù không xóa bỏ được quan hệ thì nhà họ Hứa đứng giữa J&C và nhà họ Ngôn cũng khó mà sống nổi. Tiếc thật đấy, vốn dĩ ông định dựa vào Cố Triệt, nhưng bây giờ bản thân Cố Triệt cũng đang loạn hết lên rồi, ốc còn không mang nổi mình ốc. Nếu cậu ta giận lây sang nhà họ Hứa vì chuyện của Hứa Đan Thu thì cũng chẳng có gì đáng trách cả. Có khi cậu ta sẽ bàng quang, mặc kệ chuyện sống chết của nhà họ Hứa cũng nên.”
Ngôn Minh Phúc cười lạnh rồi nói. Nghe xong câu nói đó, vẻ mặt Hứa Đức Thắng lập tức thay đổi, trở nên rất khó coi.
Hứa Đức Thắng thấy mọi chuyện đã đến mức không thể cứu vớt nổi nữa rồi bây giờ giả có vờ tiếp thì cũng chẳng thể khiến Hứa Trúc Linh mềm lòng.
Nhìn vẻ mặt đứa con gái bất hiếu kia có vẻ như đã quyết tâm lắm rồi, đúng là phí công ông ta nuôi nấng bao năm qua, không ngờ bây giờ nó lại bạc tình phụ nghĩa như vậy.
Hứa Đức Thắng thầm hối hận, đáng ra trước kia ông ta nên vứt Hứa Trúc Linh đi mới phải.
“Được lắm, muốn cắt bỏ quan hệ thì cũng được, vậy thì nhà họ Ngôn cũng phải cam đoan là từ nay về sau sẽ không làm khó nhà họ Hứa, trước mắt nhà họ Hứa đang có một hạng mục cần đầu tư, anh Phúc phải giúp tôi.”
Ngôn Minh Phúc nghe vậy thì bật cười, vỗ vỗ mấy cái vào mặt Hứa Đức Thắng: “Tôi từng gặp rất nhiều người mặt dày, nhưng chưa thấy ai mặt dày như ông đấy, đến tận giờ phút này rồi mà ông vẫn muốn lợi dụng Hứa Trúc Linh à?”
“Mấy người cũng không muốn thấy cảnh Hứa Trúc Linh trở mặt với nhà họ Hứa rồi bẽ mặt trước mặt người ngoài chứ? Dù sao thì bây giờ tôi là vỏ mè đã sứt, nuôi con nhỏ bất hiếu này nhiều năm như vậy rồi, chẳng lẽ lại không thể đòi hỏi nó báo đáp lại à?”
Hứa Đức Thắng lộ bản mặt thật của mình ra.
Hứa Trúc Linh nghe ông ta nói vậy thì rất muốn cười lớn.
Ông bố này của cô có còn là người không vậy?
“Được rồi, con gái tôi đáng giá như vậy, coi như tôi bố thí cho ông đi. Chuyện tiếp theo chắc không cần tôi phải dạy đâu nhỉ? Mau công khai đi, sự kiên nhẫn của tôi có hạn.”
Sau đó Ngôn Minh Phúc quay lại nhìn Thẩm Thanh, vừa cười vừa nói: “Vợ, em có hài lòng với kết quả này không?”
“Cũng tạm được. Trúc Linh, chúng ta về nhà thôi, chuyện còn lại để cho bố nuôi con giải quyết đi. Gần đây mẹ thấy hơi nhạt mồm, con về làm cho mẹ mấy cái bánh ngọt để ăn đi.”
Hai người cứ vậy đi thẳng ra ngoài, không buồn quay lại lấy một lần.
Cô đã giúp đỡ cái nhà này hết lòng hết dạ rồi, từ nay về sau cô sẽ không bao giờ mềm lòng nữa.
Một tiếng sau, Hứa Đức Thắng đăng bài công khai, nói là chấm dứt mối quan hệ cha con với Hàn Trúc Linh.
Lý do không được nêu rõ, nhưng có rất nhiều tin bên lề.
Tin tốt có, mà tin xấu cũng không thiếu. Có người đứng về phía Hứa Trúc Linh, nói Hứa Đức Thắng là quỷ hút máu, con gái vừa tròn mười tám là đã bán cho một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi.
Lại có người nói là Hứa Trúc Linh bị ngược đãi từ nhỏ, cuối cùng không chịu nổi nữa, phải để nhà họ Ngôn ra mặt, cứu người khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng.
Cũng có người mắng chửi Hứa Trúc Linh, nói rằng bây giờ cô leo được lên cành cao rồi nên khỏi vòng cong đuôi, vong ơn phụ nghĩa.
Hứa Trúc Linh thấy những tin đó thì cũng chẳng để ý lắm, bây giờ năng lực chịu đựng của cô cũng khá tốt, mấy lời đồn nhảm nhí này chẳng thấm vào đâu cả.
Nhưng Thẩm Thanh thì lại không nhịn được.
Bà gõ bàn, mắng Ngôn Minh Phúc, chất vấn ông đã làm ăn kiểu gì.
“Đống nick ảo mà anh mua đâu rồi?
Sao em không thấy đám người đó? Anh mua phải tài khoản chết à?”
“Còn nữa, đám người này dám cấu kết với nhau tung tin nhảm, anh cho người đi quật ngược lại đi! Phải tăng độ nổi tiếng của Trúc Linh lên, phải để mọi người đứng về phía Trúc Linh, bây giờ Trúc Linh có nhà họ Ngôn chúng ta chống lưng! Ai dám bịa đặt mấy chuyện quá đáng thì kiện hết đi! Đừng có nói nhảm với đám người đó nữa!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT