Hứa Trúc Linh cảm thấy thân thể kia lại xít tới gần, trái tim cô run rẩy.

Cô ra sức giãy dụa, nhưng lại bị cậu ta chế trụ hai tay dễ như trở bàn tay, rồi kéo cao qua đỉnh đầu.

Cô chỉ cảm thấy ngực mát lạnh, quần áo nát vụn rớt xuống đất.

“Thật là thơm, Cố Trường An tôi dù đã duyệt vô số phụ nữ, không nghĩ tới vẫn còn có cực phẩm như thế! Cô hà tất phải theo chú ba của tôi, không bằng cô theo tôi, tôi sẽ ly hôn cùng Hứa Đan Thu để cưới cô! Tôi cam đoan, vinh hoa phú quý của nhà họ Cố cô đều có thể hưởng thụ, cô chính là mợ Cố ngồi trên cao, thật tốt!”

“Cố Trường An, hôm nay anh dám đụng vào tôi, tôi thề tôi cho dù chết, tôi cũng sẽ biến thành hồn ma trả thù anh!”

Cô ra sức nói, nghiến răng nghiến lợi.

Cố Trường An nghe vậy nhưng không hề sợ hãi.

Hiện tại cô chính là thịt cá nằm trên thớt mà vẫn dám kiêu ngạo sao?

Tuy nhiên, cậu ta thích tinh thần mạnh mẽ này trên người cô, thú vị!

Cố Trường An ngửi được hương vị trên người cô, liền bén nhạy phát hiện ra cô vẫn sạch sẽ.

Không ngờ cô và Cố Thành Trung bên nhau hơn nửa năm, lại vẫn có thể thủ thân như ngọc.

Xem ra người ngoài đồn đãi chú ba bất lực là thật.

Người đẹp trong ngực mà không thể hưởng thụ, không bằng cậu ta giúp chú ba giải quyết!

Cậu ta vốn không quan tâm lời đe dọa của Hứa Trúc Linh, phụ nữ ấy à, chỉ cần trên giường nóng bỏng chút mới thoải mái!

Cậu ta đang hành động, lại thấy Hứa Trúc Linh đang cuộn cổ họng, nhắm mắt lại và khẽ cắn.

Cậu ta lập tức luống cuống, nhanh chóng bóp cằm của cô.

Đầu lưỡi đã chảy máu, nhưng bởi vì cậu ta ra tay đúng lúc, cho nên cũng không nguy hiểm gì.

Cậu ta nhíu mày, vẻ mặt tà ác.

Cậu ta căm tức tát hai cái tát, vừa nhổ nước bọt, vừa chửi bới: “Không biết phải trái, lại dám cắn lưỡi tự sát ở trước mặt tôi! Ông đây mà từ bỏ cô hôm nay, tôi sẽ không mang họ Cố!”

Cố Trường An nổi giận, trực tiếp cởi cà vạt của mình, rồi nhét nó vào trong miệng Hứa Trúc Linh, buộc cô phải cắn lưỡi một lần nữa.

Lúc này thái độ của cậu ta hung bạo hơn rất nhiều, Hứa Trúc Linh vốn không có biện pháp tránh thoát.

Cô đầu đầy mồ hôi, lúc một tầng phòng hộ cuối cùng bị xé rách, đáy lòng cô lạnh lẽo.

Lẽ nào…

Thật sự phải thất thân cho cậu ta sao? Cô tình nguyện chết, cũng không muốn cho người như vậy!

Lần đầu tiên của người con gái, nên cho người yêu mới đúng!

Những giọt nước mắt trên khóe mắt cô lặng lẽ rơi.

Đúng lúc chỉ mành treo chuông, đột nhiên tiếng đập cửa dày đặc truyền đến.

Ngoài cửa truyền tới tiếng rống giận dữ của Cố Chí Thanh: “Thằng nhãi láo xược, mày đi ra cho ông, bằng không ông đây sẽ cắt đứt chân chó của mày! Đập cửa, đập cửa ra cho ông!”

Cố Trường An nghe thấy giọng của Cố Chí Thanh thì sợ đến mức thân thể mềm nhũn, vội mặc quần áo tử tế.

Mà Hứa Trúc Linh thì lại quần áo tả tơi.

Cậu ta sợ đến vãi cả linh hồn, nhanh chóng đắp chăn kín cho cô.

Cậu ta rút cà vạt ra, liếc nhìn ban công rồi vội vàng rời đi.

Cửa phòng bị phá mở, chỉ có Hứa Trúc Linh đang hấp hối ở bên trong.

Cô đã sức cùng lực kiệt, khi thấy ông cụ Cố, hai mắt cô đẫm lệ mông lung.

Tuy cô không thể chống đỡ được đến lúc Cổ Thành Trung đến, thế nhưng ông cụ tới, thì cũng có người giữ gìn lẽ phải cho cô rồi.

La Thanh Nhã liếc nhìn trong phòng, không thấy Cố Trường An đâu, ông không khỏi thở dài một hơi.

“Bổ, con đã nói rồi, Hứa Trúc Linh đang nghỉ ngơi!”

Cố Chí Thanh lật tủ quần áo, tra xét buồng vệ sinh, hoàn toàn không tìm thấy người khác.

Tuy ông nghi ngờ, nhưng lúc này cũng không quản được nhiều như vậy.

Ông vén chăn lên, muốn đưa Hứa Trúc Linh rời đi, nhưng vừa mở ra chăn thì phát hiện quần áo cô xốc xếch.

“Đây là chuyện gì xảy ra?”

“Cái này… Làm sao con biết, có thể là chính cô ta cởi.”

La Thanh Nhã chột dạ, trợn tròn mắt nói mò.

Cổ Chí Thanh chỉ có thể nhịn cơn tức giận mà nghe chị ta nói bậy.

Cố Chí Thanh để người làm nữ thay quần áo cho Hứa Trúc Linh, những người khác thì đến phòng khách.

Cố Chí Thanh nhận được điện thoại của Khương Anh Tùng, biết được chuyện đã xảy ra, nên mới lập tức khẩn cấp chạy tới.

Ông đoán được là Cố Trường An làm, nhưng chưa bắt được thằng nhóc con này, ông cũng hết cách.

Chỉ hy vọng Hứa Trúc Linh vẫn trong sạch, nếu không cậu ba mà trở về thì sẽ thành một trận gió tanh mưa máu.

Cố Chí Thanh ngồi ở trên ghế sa lon, La Thanh Nhã đứng ở một bên.

“Bố, Đan Thu là con dâu của con, con thân là mẹ chồng, chung quy là giữ gìn lẽ phải cho nó. Nhà họ Hứa đã mặc kệ Hứa Trúc Linh, toàn quyền giao cho con xử lý rồi. Bố, chuyện này bố không nên nhúng tay!”

“Bố còn chưa chết, bố vẫn là chủ của nhà họ Cố! Từ lúc nào, trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, mà có thể bỏ qua bố, mấy người tự ý xử lý rồi? Đây là ý của con, hay là ý của Cố Triệt?”

“Cái này… Đây là ý của con…”

Đối mặt với ông cụ rất khí thế, chị ta cũng không tiện cuốn Cố Triệt vào.

Từ khi Cố Thành Trung trở về, ông cụ càng ngày càng bất mãn với Cố Triệt, rất bất công.

Mặc dù chị ta không thích bố chồng này, nhưng e ngại ông. “Đây là chuyện nhà họ Cố, nên giao cho bố xử lý. Đan Thu bây giờ đang ở bệnh viện, còn không biết ra sao, bố mang Hứa Trúc Linh về nhà cũ, chờ bệnh viện bên kia có tin tức rồi sẽ quyết định sau.”

“Bố… Bố đang cố mưu cầu lợi ích cá nhân à?” La Thanh Nhã nghe ông muốn mang người đi, thì thái độ cũng gay gắt.

“Mưu cầu lợi ích cá nhân? Bố sợ lại có người đang lạm dụng hình phạt riêng đấy!” Ông cụ tức giận nói.

“Bố, người có thể mang về nhà cũ, thế nhưng con cũng muốn đi theo. Hiện tại chứng cứ vô cùng xác thực, Hứa Trúc Linh chính là hung thủ hại người! Nếu bố phải đợi kết quả của bệnh viện, thì con đây không có lời nào để nói. Nhưng con cũng sợ bố thiên vị chú ba mà oan ức Đan Thu nhà con, nên con cũng không thể ngồi xem mặc kệ được.

Nếu bố không mưu cầu lợi ích cá nhân, thì con đến cũng không thành vấn đề chứ?”

Cố Chí Thanh nghe vậy thì nhíu mày, không đáp ứng cũng không được.

Cuối cùng ông đưa người về nhà cũ, muốn mời một bác sĩ trị liệu, nhưng không nghĩ La Thanh Nhã lại quỳ trên mặt đất, than thở khóc lóc để ngăn cản.

Chị ta lên án Hứa Trúc Linh độc ác, nói Đan Thu chưa biết sống chết, vẫn còn ở bệnh viện. Chị ta thương cảm cho chắt trai, mới vừa mang thai được một tháng đã bị sát hại dã man.

Nếu Hứa Trúc Linh được cứu trị, chị ta sẽ đập đầu tự tử liền.

Ông cụ rất tức giận, lại không thể thiên vị quá rõ ràng.

Ông chỉ có thể đặt Hứa Trúc Linh dưới mí mắt mình, phòng ngừa La Thanh Nhã làm mấy chuyện xấu.

Nhưng… Lại không thể giúp cô vượt qua kiếp nạn này.

Ông phái Khương Anh Tùng đi tìm thím Trương, không nghĩ tới thím Trương lại mất tích.

Ngay cả nhà họ Hứa cũng tán thành cô phạm sai lâm, nói cô đẩy người xuống lầu, và đưa Hứa Trúc Linh lên nơi đầu sóng ngọn gió.

Hứa Đan Thu ở trong bệnh viện, trong bụng cô ta là chắt trai của ông, ông cũng lo lắng.

Vì vậy ông chỉ có thể lui bước, nói khi bệnh viện bên kia có tin tức, Hứa Đan Thu thoát khỏi nguy hiểm, thì mặc kệ đứa bé có đảm bảo giữ được hay không, ông cũng phải cứu Hứa Trúc Linh.

Dù có định tội, thì cũng phải nghe lời tội phạm nói một chút.

La Thanh Nhã sai người nhốt Hứa Trúc Linh vào kho.

Trong kho có phòng, là phòng mà lúc trước người làm vườn ở.

Phòng ở rất nhỏ, rất tối, vừa đến chạng vạng bên trong đã tối đen như mực.

Bên trong không có đèn…

Hứa Trúc Linh cuộn mình ở trên giường, cô rốt cuộc không biết mình đau ở đâu.

Đại não thân kinh cô co quắp từng đợt, làm cô quên mất sự sợ hãi. Sắp chết rồi, chết rồi thì cô sẽ biến thành ma, cô vẫn còn sợ bóng tối.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play