Cố Chí Thanh thấy mọi người nói cười vui vẻ cực ki náo nhiệt thì lại bùi ngùi than thở, đúng là cảm giác có người trong nhà tốt biết là bao nhiêu.
Ông ấy chú ý tới chú An, nói: “Cuối cùng ông lão này cũng chịu bỏ cái bộ đồ đen xì đó rồi hả? Mẫu áo dài viên đỏ này hợp với ông lắm đầy.”
“Vâng, cô Trúc Linh tặng cho tôi, nói là năm mới thì phải mới từ đầu đến chân, mặc đồ cũng phải mới.”
“Cải Con dâu tôi tặng quần áo mới cho ông á? Thế còn tôi thì sao?”
“Thì cô ấy vừa mới tặng bộ trà và lá trà cho ông đấy thôi? Lá trà của ông có thể bằng mấy bộ quần áo trên người tôi đấy, ông nên thỏa mãn với điều đó đi.”
“Tôi không thích thỏa mãn tôi muốn có là trà và có cả quần áo của ông nữa. Đó là con dâu tôi cơ mà, ông cũng có con trai đấy, bảo con dâu ông tặng cho mà mặc. Ông cởi quần áo ra cho tôi, mặc đồ con dâu tôi đưa thì hay ho lắm chắc?”
Chí Thanh mà bắt đầu muốn cởi quần áo trên trên chủ An, ba người bên cạnh nhìn thấy thì lại không nhịn được nở nụ cười.
Cố Ngọc Vy nói: “Đó giờ lễ mừng năm mới nào căn nhà này cũng lạnh lẽo, cuối cùng hôm nay cũng có hơi người. Lâu rồi bổ không được cười thoải mái vui vẻ như vậy, bọn họ chẳng khác hai đứa trẻ chưa lớn.”
“Biết thế này tôi đã chuẩn bị thêm cho bác trai một bộ, tôi cứ nghĩ là ông ấy cũng không thiếu quần áo mới như Cố Thành Trung”
“Không sao đâu mà, chủ An sẽ không nhường cho ông ấy. Chi là ông ấy không thích thấy người ta có đồ mình không có thôi, nhỏ mọn låm”
“Lễ cưới của em chuẩn bị đến đâu rồi?” Cố Thành Trung mở miệng nói, bầu không khí đột nhiên trở nên nặng nề. Nụ cười trên mặt Cố Ngọc Vy cũng trở nên cứng ngắc.
Thế nhưng chỉ sang một thoáng gượng gạo ấy thì cô ấy đã nhún vai: “Tất cả mọi thứ đều được chuẩn bị xong xuôi cả rồi, bọn em tính tổ chức trong giáo đường, sau đó đến nhà hàng để chuẩn bị bữa tiệc. Thiệp mời đã được gửi đi, có người bên nhà mình và cũng có người bên nhà anh ấy, đến lúc đó chắc chắn sẽ có rất nhiều người vào náo loạn, bên giới chính trị, quân đội cùng với các nhà kinh doanh lớn, mong là không có cảnh kẻ thù gặp nhau.” Cố Ngọc Vy hơi đau đầu nói.
“Đây cũng không phải là vấn đề, ai dám ở gây chuyện trong lễ cưới thì anh ba em sẽ là người đầu tiên không bỏ qua cho chuyện đó. Chi cần em có thể thuận lợi kết hôn là được rồi, anh cũng thấy yên tâm. Khi làm đi làm giấy đăng kí kết hôn?”
“Ngày thứ ba sau khi làm lê, sau đó em quay về quân đội tìm lãnh đạo chứng hôn. Sau đó thì hôn nhân này xem như được xác định chắc chắn rồi.”
“Sắp ra khỏi vòng lặp đó rồi, không ngờ Ngọc Vy lại kết hôn nhanh như vậy, thật tốt! Tôi nhất định phải chuẩn bị một phần quà cưới thật là lớn!”
“Có cậu chuẩ bị quà cho tôi thì tôi cũng yên tâm hơn một chút. Anh ba tôi không hề đáng tin một chút nào, chắc chắn anh ấy sẽ đi tới với hai tay trống trơn.” Cố Ngọc Vy nhìn Cố Thành Trung với vẻ oán trách.
Cố Thành Trung luôn quan sát cô ấy, trông cô ấy như chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Kết hôn với Nguyên Doanh chính là ước mơ lớn nhất của Cố
Ngọc Vy, cô ấy đã trả giá rất nhiều, cũng đã chờ đợi rất nhiều năm, đây là lúc mọi thứ có một kết thúc đẹp.
Em gái duy nhất sấp lập gia đình khiến trong lòng anh thấy hơi bùi ngùi xúc động, không biết anh hai trên trời có lính cÓ thiêng có thể nhìn thấy những điều này hay không.
Khoảng mười giờ thì nhà Cố Triệt cũng tới.
Lần này bọn họ còn mang đến một tin tức, Hứa Đan Thu mang thai.
Ông cụ vui đến chết đi được, đây là niềm vui nhân đôi.
Cháu dâu đã mang thai rồi nhưng đứa con trai nhỏ của ông vẫn chưa chịu kết hôn.
Trên bàn cơm, Cố Thành Trung cũng trở thành đối tượng mọi người bàn tán.
“Cậu ba à, cậu cũng là người trưởng thành rồi, người ta thường nói thành gia rồi mới lập nghiệp, cháu của cậu đã kết hôn có con rồi, cậu phải phẩn đầu nhiều vào đi chứ. Bây giờ cậu khổ sở chờ người ta đủ tuổi để cưới, tốn hết mọi tâm huyết để người ta có mối quan hệ với nhà họ Ngôn, trở thành con cháu nhà trâm anh thế phiệt rồi. Đừng có mà tới lúc đó người ta lại chế cậu lớn tuổi rồi giơ chân đá cậu bay xa đặng chạy đi tìm mấy chàng trai trẻ có tài có tương lai, đến lúc đó cậu lại khóc không ra nước mắt! Người ta nói con gái bây giờ hay thích mấy anh hotboy gì gì đó mà. Con của Ngôn Minh Phúc chính xác là mẫu người đó, nếu tôi nhớ không lâm thì cậu ta cũng khá là thân thiết với Trúc Linh nhi? Thậm chí còn tới nhà người ta ngủ lại một đêm. Nói chứ tẩm lòng cậu ba cũng bao la rộng lớn quá đấy!”
Hứa Trúc Linh nghe chị ta nói như thể thì sắc mặt lập tức trở nên khó chịu. La Thanh Nhã đúng là miệng chó không thể khạc ra ngà voi, chuyện này đã trôi qua rất lâu rồi mà bây giờ chị ta lại Cố tình bởi móc lên lại, hơn nữa cũng không biết nhìn xem đây là lúc nào.
Bầu không khí trên bàn cơm đang vui vẻ hòa thuận, chị ta vừa mới nói xong thì mọi thứ bỗng chốc đóng thành băng, sắc mặt Cố Thành Trung cũng không vui vẻ gì cho cam.
Hứa Trúc Linh ngồi gần anh nên có thể cảm nhận được hơi thở có thể khiến con người ta sợ hãi từ người anh.
Cô chợt năm chặt lấy tay anh.
Cố Thành Trung quay đầu lại nhìn cô.
Cô khế lắc đầu để bảo anh đừng giận quá mất khôn. Dù sao hôm nay cũng là ngày đầu năm mới, cả nhà cùng ăn cơm với nhau, đừng khiến bầu không khí trở nên gượng gạo.
Bớt nói một câu cũng không mất miếng thịt nào, có thể nhịn được thì cứ nhịn thôi, suy cho cùng hôm nay cũng không thích hợp để gây gổ.
Cố Thành Trung biết cô suy nghĩ cho mọi người, thà bản thân mình chịu uất ức cũng không muốn mọi người mất vui.
Tim anh mềm nhũn, nằm ngược lại tay cô, nàm thật chặt: “Ăn cơm đi, đây là món em thích ăn này, ăn nhiều một chút.”
La Thanh Nhã nói một tràng dài như pháo nổ, không ngờ hai người đối diện còn chẳng thèm đếm xía đến chỉ ta lấy một lần nào thì chợt nổi giận, đang định nói thêm điều gì đó thì ông cũ đã không nhìn được nữa lên tiếng.
“Này anh cả, anh không biết trông chừng vợ mình à? Người một nhà đang ăn cơm, nó có thể nói ít đi một câu được không?”
“Dạ, con biết rồi bổ”
“Bố, con cũng muốn tốt cho cậu ba thôi mà, để tránh trường hợp người ta ăn cháo đá bát, thiệt thòi nhất là cậu ba thôi.” La Thanh Nhã nói còn chưa nói xong thì đã bị Cố Triệt ngắt lời: “Chú ba tự biết mình phải làm gì, cô đừng làm mồm nhiều chuyện nữa. Ăn nhiều cơm vào, bớt nói lại”
La Thanh Nhã thấy Cố Triệt đã mở miệng nói rồi nên buộc lòng phải dừng chủ đề lại lại, chị ta tức tối trừng mắt nhìn hai người đối diện và bắt đầu cúi mặt ăn cơm.
Mà Cố Trường An và Hứa Đan Thu thì lại ngồi xéo trước mặt Hứa Trúc Linh.
Cố Trường An là tên háo sắc, từ lần đầu tiên gặp Hứa Trúc
Linh thì cậu ta đã nhớ mãi không quên. Cậu ta thật sự rất hối hận, cậu ta ở bên cạnh Hứa Đan Thu nhiều năm như vậy nhưng chưa từng phát hiện ra nhà họ Hứa có một bảo bối.
Có trách thì phải trách lão già Hứa ức Thắng, lần nào cũng không cho Hứa Trúc Linh lên nhà trên, sợ cô làm ảnh hưởng đến nề nếp gia đình.
Làm hại cậu ta bỏ lỡ bảo bối thế này.
Hứa Trúc Linh xinh đẹp hơn Hứa Đan Thu nhiều, cười rộ lên thì ảnh mắt cong cong như vầng trăng khuyết, sáng rỡ.
Nhìn cô cười khiến lòng Cố Trường An ngứa ngáy không thể nhịn được.
Cậu ta không quan tâm đến việc mình đã kết hôn, chỉ là cậu ta sợ Cố Thành Trung
Nếu không có sự xuất hiện của Cố Thành Trung thì cậu ta đã giành Hứa Trúc Linh về tay từ lâu rồi.
Cậu ta chịu khổ nhiều lần nên chẳng hiểu tại sao mỗi lần người khác đánh cậu ta đều mặc định chắc chắn là Cố Thành Trung làm.
Nhưng dù thể thì ngon lửa trong lòng cậu ta vẫn không hề tắt.
Đêm đến cậu ta cứ nằm trên giường trăn trọc suy nghĩ xem nên làm thế nào để có được Hứa Trúc Linh!
Bây giờ người thật đang ngồi ngay trước mặt, nhìn thấy những không thể ăn được khiến lòng cậu ta khó chịu như có một con mèo đang gio móng vuốt lướt qua.
Ánh mắt mơ màng đó của cậu ta có thể tránh được sự chú ý của những người khác nhưng làm sao thoát khỏi Hứa Đan Thu đang ngồi ngay bên cạnh?
Cô ta biết Cố Trường An đã nhớ thương Hứa Trúc Linh từ lâu rồi nên lần này lại tức tối nghien răng.
Ba tháng đầu mang thai không được làm chuyện vợ chồng, sau này bụng lớn rồi lại càng không thể thỏa mãn Cố Trường An, chắc chắn Cố Trường An vẫn luôn tơ tưởng đến Hứa Trúc
Linh
Chết tiệt!
Con quỷ cái này, từ khi nó trở về nhà họ Hứa thì đã khiến mẹ cô ta phải chịu uất ức.
Bây giờ leo được lên cao rồi lại đè lên cả đầu cô ta! Đã thế rồi con hồ ly tinh đó vẫn chưa biết đủ, còn quyến rũ của chồng cô ta nữa.
Làm sao cô ta nuốt trôi cục tức này, cô ta nhất định phải nghĩ cách tóm đầu Hứa Trúc Linh xuống và giảm thật mạnh. Hứa Đan Thu lại ghi thêm một mối hận trong lòng, siết chặt năm đầm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT