Kẻ giết người dùng một tay điều khiến tay lái và tay kia thi cầm súng, quan sát kính chiếu hậu để xác nhận không có xe cảnh sát bám theo mới thở phào nhẹ nhõm. Kẻ giết người đưa cho cô một cái điện thoại di động, nói: “Gọi điện thoại cho người thân của mày để đưa tiền cho tao.”
“Ông… Ông lại còn đòi tiền nữa u?”
“Tất nhiên rồi, khi tao trốn đến Phú Quốc rồi sẽ có thuyền tới đón tạo đi. Tao phải có đủ tiền thì mới sống thoải mái không lo cơm áo gạo tiền được. Mày là con gái của nhà họ Hứa và nhà họ Ngôn cơ mà? Tiếng tăm lừng lẫy, bố ruột mày và bố nuôi mày sẽ bỏ tiền ra thôi, người nào nhiều tiền hơn thì mày gọi cho người đó, nhanh cái tay lên cho tao!”
“Vậy ông muốn có bao nhiêu tiền?” Hứa Trúc Linh thật cẩn thận hỏi.
“Ba mươi tỷ, nếu không tao sẽ giết con tin.”
Hứa Trúc Linh cứ tưởng đây chỉ là một tội phạm độc lập, không ngờ gã ta lại có cả nhóm, có người đang ở Phú Quốc để đón gã ta.
Phú Quốc nắm ngoài biển, hơn nữa tình hình vùng biển đó cực kì phức tạp, có thể nhận ra điều đó từ khu rừng ngập mặn. Khu vực vùng biển cạn cực kì đáng sợ, rừng ngập mặn đó chỉ có những ngư dân địa phương mới có thể nằm rõ nó trong lòng bàn tay.
Xem ra người tới đón gà ta là một người cực kì quen thuộc nơi đó, nếu như bọn họ lợi dụng địa hình ở đó để trốn đi thì chắc chắn là không thể đuổi theo được.
Hứa Trúc Linh cầm chặt điện thoại, đang định gọi điện thoại thì không ngờ chiếc điện thoại đó lại reo lên, có người gọi đến.
Kẻ giết người mắt nhìn dãy số rồi lập tức nghe máy.
“Đại ca, em sắp trốn ra tới rồi, em còn mang theo một con hàng, bây giờ chúng ta sắp giàu to rồi.”
“Mày dẫn theo ai?”
“Chính là con bé sinh viên gây xôn xao dư luận thời gian trước ấy, con nhỏ được nhà họ Ngôn nhận làm con gái nuôi ấy. Em tính đòi chúng nó ba mươi tỷ, đại ca cảm thấy thế nào?”
“Ba mươi tỷ cũng khá to, cứ đòi từng đó đi, đừng lấy tiền mặt.”
“Em hiểu! Đại ca cứ chờ em là được, em sẽ ra đó nhanh thôi.”
“Được, tao chờ mày ở vùng biển gần đảo, mày nhanh cải chân lên. Mai biển động có sóng lớn, đó là thời cơ tốt nhất để bỏ trốn nên mày coi sao đó rồi làm đi.”
“Được thưa đại ca!” Đầu dây bên kia hài lòng cúp điện thoại, sau đó gã ta ném điện thoại di động cho cô, “Mau gọi điện thoại đi.”
Hứa Trúc Linh không thể nhớ nổi số điện thoại của Ngôn
Minh Phúc, cô chỉ nhớ mỗi số của Cố Thành Trung. Cô đành phải gọi điện thoại cho Cổ Thành Trung.
“À. Bố nuôi ạ.” Hứa Trúc Linh nói lắp bắp.
“Trúc Linh, không cần phải sợ.”
“Con không sợ, gã ta chỉ cần tiền thôi chứ không giết con.” Hứa Trúc Linh nhanh chóng nói: “Người đó muốn đòi ba mươi tỷ đồng và muốn bố mang ra vùng biển đảo Phú Quốc, đại ca… Đưa tiền tới vùng biển đảo Phú Quốc đúng không?” Hứa Trúc Linh thật cẩn thận hỏi.
“Đúng thế, mang ra vùng biển đảo Phú Quốc rồi tạo sẽ cho nó biết phải làm thế nào tiếp theo.”
“Mai đại ca phải đi rồi, nếu bố không mang theo tiền đến thì con sẽ chết. Bố nuôi, bổ nhất định phải cứu con!”
Kẻ giết người nghe cô nói thế, thì cứ có cảm giác là lạ, nhưng cũng không tìm ra được một lỗi sai nào.
Dường như cô chẳng nói sai điều gì cả.
Cố Thành Trung nghe nói thế thì nhíu mày lại thật chặt. Ngày mai đi, vùng biển đảo.
“Anh đã biết rồi, anh sẽ không để cho em xảy ra chuyện gì đâu”
“Thể con cúp máy trước nhé, bố phải nhanh lên, con không muốn chết.”
Cô rất muốn được mừng năm mới!
Hứa Trúc Linh lo lắng đề phòng, cô cảm thấy kẻ giết người có thừa độc ác tàn nhẫn nhưng có vẻ như não không đủ dùng.
Bọn họ lái xe suốt đêm, Hứa Trúc Linh cũng không dám ngủ, kẻ giết người lại càng không dám ngủ. Chín giờ sáng hôm sau thì bọn họ ra đến bờ biển.
Bọn họ bước lên một chiếc thuyền đánh cá đơn sơ và bên trong có đủ thứ loại người.
Chẳng lẽ đây là hang ổ của bọn giết người.
“Đây là con nhóc mày nói đầy hả?” Người cầm đầu nói.
“Đúng, là nói đấy, có nó ở đây thì chúng ta không lo chàng lấy được tiền!”
“Đại ca, con nhóc này trông xinh thật, hay là anh để em..” Một gã đàn ông nhỏ con, mặt như mặt khỉ và ánh mắt chất chứa ham muốn ngả ngớn và tham lam như thể mười kiếp rồi không được nhìn thấy phụ nữ.
Gã ta kiềm lòng không đặng đi tới sờ vào mặt Hứa Trúc Linh, cô muốn tránh đi nhưng lại bị gã ta nắm tóc.
Cô đau đó cả hốc mắt, trông thể trốn được bàn tay heo của
Gã ta sở sờ rồi lại xúc động nó: “Mẹ nó da đẹp thật đấy, mềm mại non nớt, mịn như phần em bé vậy, đại ca cho em.”
“Lấy tiền đã rôi tính sau, suy cho cùng chúng ta cũng quen thuộc địa hình của vùng biển này, đến lúc đó cầm tiền rồi dẫn nó theo. Xong xuôi rồi thì mày muốn chơi thể nào cứ chơi thế đó. Các anh em chạy trốn cả chặng đường dài để đến tận đây rồi, Đầu Trâu là đứa vất vả nhất, để che giấu chúng ta, suýt chút nữa cậu ấy đã phải quay vào tù. Đầu Trâu sẽ là người đầu tiên”
“Đại ca, nhưng mà em.” Gã đàn ông nhỏ con đó hơi khó chịu nhưng một ánh mát của đại ca đó đã dẹp yên tất cả mọi thử.
Đầu Trâu cực kì cảm kích nhốt Hứa Trúc Linh trong một chiếc tuyến khác.
Hứa Trúc Linh nghe được lời bọn họ nói thi sợ tới mức cả người run run.
Đầu Trâu bận rộn bỏ trốn cả một đoạn đường dài nên chưa kịp ngắm nhìn mặt mũi Hứa Trúc Linh, bây giờ cẩn thận nhìn kỹ lại thi phát hiện cô cực kì xinh đẹp.
Mắt to như trứng ngông ngập nước nhìn gã ta cùng với vẻ sợ hãi.
Ánh mắt sợ hãi của cô khiển gã ta cảm thấy sung sướng.
“Chậc chậc chậc, có vẻ tao cũng khá là may mắn không ngờ lại nhặt được một bảo bối thế này.
Gã ta sờ vào mặt Hứa Trúc Linh, cô sợ tới mức liên tục lui về phía sau.
“Đại ca nói bây giờ chưa đụng vào mày được nên tao nhịn trước, chờ tiền tới tay rồi quay về thuyền tao sẽ chống mắt lên coi mày còn làm được gì!”
Đầu Trâu đắc ý nói.
Hứa Trúc Linh lặng lẽ cầu nguyện, chỉ mong rằng Cổ Thành Trung có thể cứu mình ra.
Nếu không… Cô thà chết cũng không muốn bị những người này vấy bẩn.
Thời gian hẹn là mười một giờ, bấy giờ thì mặt biển đã bắt đầu có sự thay đổi. Mây mù xám xịt, sóng to nổi lên. Có lẽ ông trời cũng biết hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì nên bầu không khí cực kì nặng nề. Điện thoại Đầu Trâu reo lên, là Cổ Thành Trung gọi tới.
“Tiền đã được mang tới rồi, Hứa Trúc Linh đâu?”
“Mày chính là Ngôn Minh Phúc ư?”
“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là trong tay của tôi có ba mươi tỷ các người muốn. Nó đã được đố thành tiền đô và năm ngay trong tay tô, một tay giao tiền một tay giao người.”
“Bây giờ mày không có tư cách đưa ra điều kiện với tao, mày ngoan ngoãn đặt tiền trong thùng rác ở ngã tư đầu tiên, tao ra đó kiểm tra tiền rồi sẽ trả người lại cho mày.”
“Được thôi, tôi mang theo tổng cộng một trăm năm mươi tỷ, tôi sẽ để ba mươi tỷ đó cho ông kiểm tra thật giả, còn một trăm hai mươi tỷ còn lại thì tôi sẽ đưa sau khi nhìn thấy Hứa Trúc Linh.”
Đầu Trâu nghe anh nói như thế thì nhíu mày lại thật chặt, gã ta chỉ cần ba mươi tỷ tôi nhưng không ngờ anh lại có pha hành động kiểu mang theo cả một trăm năm mươi tỷ tới.
Nghe giọng thì có vẻ anh sẽ không chịu từ bỏ ý định khi chưa nhìn thấy người.
Gã ta đành phải chuyển điện thoại cho đại ca mình.
“Mày cho bọn tao một trăm năm mươi tỷ?”
“Đúng vậy, đưa các người một trăm năm mươi tỷ. Bây giờ cảnh sát vẫn chưa tìm tới, tất cả đã bị tôi chặn lại. Bây giờ tôi chỉ dẫn theo đúng một người là thư ký. Tôi biết các người là ai, xuất thân từ xã hội đen và có biệt danh là W. Ngày xưa cũng là một nhân vật làm mưa làm gió nhưng trong bang phải xuất hiện nội gián nên khiến các người bị tóm vào tù. Bây giờ trong tay ông không có tiền cũng chẳng có người, những tên đi theo ông hôm nay cũng là những người trung thành hết lòng với ông nên mất đi người nào ông cũng không nỡ.
“Các người nằm rõ địa hình vùng biển này, tôi cũng thể. Các người muốn lên thuyền buôn lậu để bỏ trốn thì bây giờ là cơ hội tốt nhất. Tôi có thể ngăn cảnh sát lại, cũng có thể ém nhẹm những việc các người từng làm. Tôi tha cho các người đi nhưng tốt nhất các người đừng đụng vào người phụ nữ của tôi, chỉ đơn giản như vậy thôi.”
“Người phụ nữ của mày ư? Rốt cuộc mày là ai?” Sắc mặt đại ca nhanh chóng trở nên nặng nề. Nghe giọng anh có thể nhận ra anh là một người khó chơi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT